ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 296

- Sao không hỏi bà chị mầy?
Carlo cau mầy.
- Pier muốn ăn một mình. Anh sẽ thấy cái vòng tay mà ông ta mua cho bà
ấy. Vòng ngọc.
- Một cái vòng? Hả? Giá bao nhiêu?
- Rồi tôi sẽ bảo anh. Tôi sẽ bán nó trong sáng nay.
Lucca đứng đó, ngẫm nghĩ:
- Tao bảo mầy thế nầy, Carlo. Vì sao ta lại không nói chuyện với người bạn
của chị mầy hả? Hãy tóm hắn và mang hắn tới câu lạc bộ ngay sáng nay .
Câu lạc bộ là một cái nhà kho rỗng ở Sanita, nơi có một cái phòng cách âm.
- Hay. - Carlo mỉm cười. - Tôi có thể dễ dàng đưa ông ta tới đó.
- Chúng tao sẽ đợi hắn. - Lucca nói. - Và sẽ nói chuyện với hắn một chút.
Tao hy vọng là hắn ta có một cái giọng hay bởi vì hắn sắp phải hát cho
chúng ta nghe.
Khi Carlo trở về nhà, Robert đã đi. Carlo hết hoảng.
- Bạn chị đi đâu rồi? - Cậu hỏi Pier.
- Anh ấy nói là đi vào trong thành phố một lát.
- Anh ấy sẽ quay lại. Sao?
- Tò mò tí thôi. - Cậu ta nặn ra một nụ cười.
Carlo đợi bà mẹ và Pier vào bếp sửa soạn bữa trưa rồi vội và đi vào phòng
Pier. Cậu ta nhìn thấy cái vòng ngọc được giấu trong một cái váy lót đề
trong ngăn kéo tủ bèn nhanh chóng bỏ nó vào túi và đang trên đường ra
khỏi nhà thì bà mẹ từ trong bếp gọi:
- Carlo, mầy không ở nhà ăn trưa à?
- Không. Con có hẹn. Con sẽ về sau, mẹ ạ.
Cậu ta ngồi lên chiếc Vespa và phóng về phía quảng trường Spagnolo. Có
thể cái vòng nầy là của rởm, cậu ta nghĩ. Nó có thể chỉ là thuỷ tinh. Mình
mong là không trở thành thằng ngớ ngẩn trước mắt Lucca. Cậu ta dừng xe
trước một tiệm kim hoàn nhỏ với tấm biển hiệu đề: "Orologia". Chủ tiệm,
Gambino, là một người đàn ông lớn tuổi, xương xẩu, với một bộ tóc giả
màu đen xộc xệch và một cái mồm toàn răng giả. Ông ta nhìn lên khi Carlo
bước vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.