ÂM MƯU NGÀY TẬN THẾ - Trang 50

đá vẻ khiêm nhường, với mái ngói. Anh ra khỏi xe và bước đến trước cửa.
Không nhìn thấy chuông, anh đành phải gõ cửa.
Một người phụ nữ to lớn với hàng ria mép mờ mờ ra mở cửa.
- Có gì vậy?
- Xin lỗi vì đã làm phiền chị. Ông Beckerman có nhà không ạ?
Chị ta nhìn anh có vẻ nghi ngờ.
- Ông muốn gì ở ông ấy hả?
Robert trao cho chị ta một nụ cười thật quyến rũ.
- Chị hẳn phải là vợ của ông Beckerman. - Anh móc cái thẻ phóng viên ra. -
Tôi đang làm một bài trên tạp chí về những người lái xe bus Thuỵ Sĩ, và
chồng chị được giới thiệu với tạp chí của tôi là một trong những người lái
xe an toàn nhất nước.
Gương mặt chị ta sáng lên và nói một cách đầy tự hào:
- Hans của tôi là một người lái xe tuyệt vời.
- Chị Beckerman, đó là điều mà mọi người đều nói với tôi. Tôi muốn được
phỏng vấn ông ấy.
- Phỏng vấn Hans của tôi cho một tờ tạp chí ư? - Chị ta đỏ bừng mặt. - Điều
đó thật thú vị. Xin mời vào.
Chị ta dẫn Robert vào một căn phòng khách nhỏ và gọn gàng ngăn nắp.
- Xin chờ ở đây. Tôi sẽ gọi Hans.
Ngôi nhà có trần thấp nhưng sáng sủa, sàn nhà bằng gỗ màu sẫm, đồ đạc
bằng gỗ trong nhà khá giản dị. Có một cái lò sưởi bằng đá và những tấm
rèm treo trên các cửa sổ.
Robert đứng đó ngẫm nghĩ. Đây không chỉ là đầu mối tốt nhất mà còn là
đầu mối duy nhất của anh.
"Người ta từ ngoài đường bước vào, mua vé và lên đường Chúng tôi không
yêu cầu một thứ giấy tờ gì
…"
Từ đây mình còn chưa biết sẽ đi đâu, Robert nhăn nhó nghĩ. Nếu ở đây
không ổn, mình luôn luôn có thể cho đăng một lời rao:
"Xin mời bảy du khách trên chiếc xe bus đã nhìn thấy vụ tai nạn khinh khí
cầu hôm chủ nhật đến phòng khách sạn của tôi vào lúc mười hai giò trưa
mai. Sẽ có bữa điểm tâm
".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.