ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 154

đối với Tô Duyệt Duyệt đó lại là một nơi xa lạ, ngay cả khách sạn cũng
không đặt được thì cô phải làm sao đây? Lang thang ngoài phố chắc? Hay
là ở phòng chờ nơi bến tàu, bến xe? Như vậy không thể đảm bảo được an
toàn. Còn nữa, Bồn tắm nhỏ mới về ở với cô được hai ngày, giờ cô lại phải
đi Bắc Kinh một tuần, vậy Bồn tắm nhỏ phải làm thế nào đây? Cô không
thể trả lại nó cho Mèo con được! Làm như vậy không thỏa đáng và đó cũng
không phải tính cách của Tô Duyệt Duyệt. Còn nữa, Tiểu Ngô nói sẽ làm
thêm giờ để chuẩn bị tài liệu cho cô, cô không thể cứ thế phó mặc cho cô
ta. Sắp tới Bắc Kinh nhận bàn giao công việc, không hiểu việc ở đây có thể
làm từ từ được không? Giờ làm được bao nhiêu thì cứ làm ngần ấy đã. Nói
tới hai tiếng “ăn cơm”, bụng cô lại réo sôi ùng ục nhưng cô chẳng còn tâm
trí đâu mà nghĩ tới ăn uống.

“Cô đừng lo, đừng lo.”

Nghe giọng nói nghèn nghẹn tắc tịt của cô, anh cũng thấy lo lắng

nhưng hai từ “đừng lo” liên tiếp của anh khiến cô căng thẳng hơn. Những
giọt nước mắt kìm nén đã lâu bỗng rơi lách tách trên bàn phím, Doanh
Thiệu Kiệt đã đoán ra mọi chuyện, lập tức nói: “Khách sạn ở Bắc Kinh để
tôi lo, Bồn tắm nhỏ tôi sẽ nhờ bạn trông hộ một ngày, sau đó tôi sẽ đưa về
nhà chăm sóc. Còn công việc cô, cô không phải lo.”

“Anh nói gì?”

Tô Duyệt Duyệt sợ mọi người nhìn thấy mình khóc lóc ủy mị trước

công việc không mấy áp lực này nên đã đặt điện thoại xuống bàn, đưa tay
lau nước mắt, đến khi nhấc điện thoại lên thì Doanh Thiệu Kiệt đã nói
xong.

“Tôi nói, cô còn có, còn có tôi.”

Doanh Thiệu Kiệt vốn chỉ định nói ngắn gọn, nhưng câu này nói ra lại

dài dằng dặc, và cũng chẳng biết tại sao lại nói ra lời này, nhưng người nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.