ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 155

vô ý, người nghe lại dậy sóng trong lòng.

Anh ta nói vậy là có ý gì?

Tô Duyệt Duyệt quệt nhẹ đầu mũi, nói: “Tôi bận rồi, anh cũng làm

việc của anh đi.”

Doanh Thiệu Kiệt tự biết mình đã nói lỡ lời, “ừ” một tiếng đồng ý,

thấy Tô Duyệt Duyệt cúp máy thì nhìn điện thoại một lúc. Cô gái ngốc
nghếch này chắc chắn đã bị người trong JSTC bắt nạt rồi. Lúc trước đã
nhắc nhở cô ấy phải yêu cẩu Shelly gửi thư xác nhận, cũng không biết cô
ấy đã nhận được bức thư đó hay chưa. Rõ ràng đặt phòng khách sạn là việc
của bộ phận Hành chính, sao bây giờ lại trở thành việc của cô ấy chứ? Còn
về chuyến công tác Bắc Kinh, phải đến tám phần là cô ấy bị người ta ép đi.

Hôm nay anh đã đợi ở nhà ăn rất lâu mà vẫn chưa gặp được cô, một

rưỡi rồi mà vẫn không thấy cô xuất hiện, lòng nghĩ liệu có phải cô đã ăn rồi
không? Có điều không ăn cơm ở nhà ăn mà lại ăn ở nơi khác có vẻ không
phải là tác phong của cô. Cô vốn rất tiết kiệm, còn chẳng dành dụm đủ tiền
để mua son phấn, nói gì tới tiêu tiền bừa bãi. Quả không ngoài dự đoán, khi
anh gọi điện đến, đúng là cô chưa ăn cơm thật, mà còn chẳng có thời gian
để đi ăn. Doanh Thiệu Kiệt suy nghĩ một lát, vội chạy xuống quán cà phê
dưới lầu mua một chiếc bánh sandwich mang lên, trong thang máy anh đã
kịp gửi một tin nhắn: “Việc gấp, đến lối vào hành lang tầng không khói[2].”

[2] Tầng không được phép hút thuốc.

Tổng bộ Hoa Đông của Tập đoàn JS là một nơi phức tạp, sở dĩ nơi này

phức tạp không chỉ vì kết cấu kiến trúc xa hoa rối rắm của nó mà còn vì các
mối quan hệ chẳng chịt như mạng nhện bên trong. Bất kể giờ phút nào, anh
cũng cần hết sức cảnh giác, đặc biệt là JSCT, nơi đã từng lưu lại dấu chân
anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.