ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 159

miếng bánh đang ăn dở xuống cổ họng rồi quay trở lại phòng làm việc, tiếp
tục vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt.

Trong hòm thư bỗng nhiên xuất hiện một thư mới, người gửi là “Eric

Ying”. Tô Duyệt Duyệt vốn không phân biệt được âm mũi trước và âm mũi
sau, vừa nhìn cái tên đã không nhịn được cười: “Eric Dâm.” Bấm đúp
chuột, Tô Duyệt Duyệt mở thư ra đọc: Dear Yueyue, ăn no thì mới làm việc
tốt được, việc đặt khách sạn cứ giao cho tôi, lúc về hãy đưa chìa khóa nhà
cô cho tôi, tôi sẽ đem Bồn tắm nhỏ tới gửi nhờ một người bạn, thứ Tư tôi
về, sẽ đến đón nó. Regards from Eric.

Dear?

Thân mến?

Tô Duyệt Duyệt tất nhiên là biết ý nghĩ của từ “dear” này, đối với

người nước ngoài thì đây đơn giản chỉ là một từ lịch sự, có thể coi là rất
bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, vừa nhìn thấy nó, cô bỗng thấy bối
rối kỳ lạ, dear, dear, Tô Duyệt Duyệt lắc đầu liền hai cái, nhét nốt miếng
bánh sandwich còn lại vào miệng, đằng sau vang lên tiếng của Vu Tiểu
Giai: “Sue, sao thần tốc đến vậy? Loáng cái đã xuống tới quán cà phê, mua
được bánh sandwich và xử lý gọn gàng như vậy sao?”

“À à, tôi đói quá ấy mà.”

Tô Duyệt Duyệt đưa khăn giấy lau miệng, cười hề hề nhưng đột nhiên

Vu Tiểu Giai lại ghé sát vào tai cô thì thầm: “Này, cô quen Eric Ying từ khi
nào thế?”

“Quen gì, quen Eric Ying à?” Tô Duyệt Duyệt chẳng hiểu gì, còn bị

nhiễm căn bệnh nói lắp của Doanh Thiệu Kiệt.

“Cô nhìn hai chữ này xem, Dear Yueyue, mau nói thật đi, nếu không

tôi sẽ nói cho mọi người biết hết.” Vu Tiểu Giai giả bộ há miệng định nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.