ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 190

Đột nhiên phát hiện thấy người đứng bên cạnh mình là Tống Dật

Tuấn, cô vội nói: “Ke, Ke...” Tô Duyệt Duyệt vò đầu bứt tai, mãi mới nói
được tên chính xác: “Kevin.”

Sao anh ấy cũng tới Bắc Kinh làm việc, chẳng phải anh đi Hồng Kông

sao? Khi bước vào thang máy, Tô Duyệt Duyệt cố nặn óc suy nghĩ, song
Tống Dật Tuấn lại bình thản hỏi: “Sao cô tới Bắc Kinh thế?”

“À, là Shelly bảo tôi tới.”

“Vậy à?” Giọng nói của Tống Dật Tuấn rất dễ nghe, đặc biệt ngữ điệu

bằng tựa như mặt hồ trong xanh, phẳng lặng, không có lấy một gợn sóng
lăn tăn. Tô Duyệt Duyệt thậm chí không cảm giác thấy người đàn ông này
tỏ vẻ ngạc nhiên hay không hài lòng trước vẻ mặt ngô nghê không hiểu gì
của mình, chỉ ôm khư khư đống cặp tài liệu trên tay. Loáng cái đã lên tới
tầng ba, Tống Dật Tuấn đưa tay, cầm lấy một chiếc cặp tài liệu trên tay cô,
nói: “Hôm nay cô mới tới Bắc Kinh à?”

“Vâng, tôi ở đây một tuần nên mang công việc tới Bắc Kinh làm nốt.”

Nghe khẩu khí của cô thì biết ngay Shelly đã dàn xếp tất cả. Hừm, anh

cười thầm, không biết từ lúc nào một “kẻ do thám” cũng trở nên tự tung tự
tác như vậy? Cô ta ngày càng không chịu bất cứ sự kiểm soát nào.

Anh dẫn cô tới một góc, đó là nơi vắng vẻ nhất toàn bộ trụ sở làm

việc, trên tường dán đầy ảnh, ở đó kê một chiếc bàn xoay làm bằng gỗ bạch
dương, bên trên bày một lọ hoa thủy tinh vân rạn cắm vài bông hồng trắng,
mặc dù vẫn còn phảng phất hương thơm nhưng đã héo khô quá nửa.

“Emma.”

Nếu không phải Tống Dật Tuấn réo gọi cái tên này thì Tô Duyệt

Duyệt đã không phát hiện thấy một cô gái bất ngờ xuất hiện từ phía sau một
chiếc ghế xoay giống như trong ảo thuật. Cô ta chính là Emma? Cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.