ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 188

Câu nói này vốn rất bình thường nhưng khi vào phòng tắm, Doanh

Thiệu Kiệt đột nhiên thấy một việc hết sức nan giải mà trước đây anh chưa
từng cảm giác thấy - phòng tắm có thể nhìn thấu.

Bình thường khi ở một mình, anh chưa bao giờ để ý phòng ngủ cách

phòng tắm chỉ là một bức tường kính, nói thực, sống ở đây dễ đến vài chục,
vài trăm tối nhưng chưa bao giờ anh cảm giác thấy điều này. Hôm nay, anh
buộc phải kéo rèm, khi kéo tới nấc cuối cùng, ánh mắt nhìn chếch ra phía
ngoài vừa hay bắt gặp Tô Duyệt Duyệt cũng đang nhìn lại, bốn mắt giao
nhau, một lúc sau anh mới cảm thấy gượng ngùng, tim đập thình thịch như
muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Doanh Thiệu Kiệt gắng sức kéo, thanh treo
rèm khẽ rung lên, một nửa nấc cuối cùng vẫn chưa thể khép kín, chừa ra
một khoảng trống cỡ mười centimét, vừa hay có thể nhìn thấy mép giường.

“Hỏng à?”

Cô gái ở mép giường đã di chuyển tới bên cạnh, mặt thoáng ửng đỏ,

xem xét kỹ một lượt, cũng cố gắng thử kéo, cuối cùng nói: “Anh cứ tự
nhiên đi, tôi không nhìn là được chứ gì.”

“Nhưng, nhưng...”

“Nhưng gì chứ? Anh xem đi, khe hở này sao nhìn thấy chứ, chỉ nhìn

được góc phòng tắm thôi. Còn nữa, tôi là người đàng hoàng, không nhìn
trộm đâu mà lo. Anh nghĩ Tô Duyệt Duyệt này là loại người thế nào chứ?
Gái hư hỏng? Gái thích dụ dỗ đàn ông à? Đúng thật là...”

Làu bàu xong cô liền đi ra khỏi phòng tắm. Doanh Thiệu Kiệt dở khóc

dở cười, hôm nay trên đường cô đã ném bao nhiêu thủy lôi, giờ trong khách
sạn còn chôn địa lôi nữa, may mà tối nay mình đi tìm khách sạn rồi, nếu
ngủ ở đây thì thật bí bách quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.