ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 187

giận hay khi phải chịu áp lực, còn có những lúc cần nằm tĩnh lặng để suy
xét mọi thứ.

“Khụ khụ!”

Đang sung sướng hưởng thụ, bỗng có một tiếng ho vang lên, Tô Duyệt

Duyệt bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ mộng, giật mình, quay người lại, thản
nhiên nói với “người giả vờ ho” như không có chuyện gì xảy ra:

“Sao giờ anh mới lên?”

Cô gái này chẳng hề có chút xấu hổ nào trước mặt anh, hai người một

nam một nữ cùng chung một phòng đã là điều tối kỵ, cô ta lại còn nằm sấp
trên giường, đung đưa chân trước mặt mình, nếu anh không phải người đã
quá hiểu cô thì có lẽ sẽ nghĩ rằng động tác kia, hành vi kia chẳng phải là
đang mời gọi hay sao?

“Gặp, gặp người quen, hỏi thăm vài câu.”

“Thật à? Gặp người quen thật sao? May mà tôi không lên cầu thang

máy cùng anh.” Tô Duyệt Duyệt ôm lấy gối, ngồi bên cạnh Doanh Thiệu
Kiệt, những sợi tóc mai mềm mại rủ xuống hai bên làm tăng thêm vẻ thùy
mị, nết na, thỉnh thoảng lại có sợi dính vào người anh, khiến suy nghĩ và
ánh mắt của anh như thể bị hút vào đôi mắt kia. Mùi hương thoang thoảng
tỏa ra từ người cô khiến Doanh Thiệu Kiệt ngẩn ngơ trong giây lát, chỉ đến
khi khuỷu tay cô thúc mạnh vào cánh tay thì anh mới giật mình lên tiếng:
“Tối nay, tối nay tôi sẽ đi tìm nhà nghỉ.”

Tĩnh điện thường vô tình trở thành “chất xúc tác”, khiến hai cực hút

nhau. Vô tình, tóc của cô lại một lần nữa dính vào người anh, lần này, anh
cảm nhận thấy rõ, không đợi Tô Duyệt Duyệt vén tóc về, anh vội vã đứng
dậy nói: “Tôi, tôi, tôi đi vệ sinh.”

“Đi đi, tôi thu dọn một chút, lát nữa còn đến công ty.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.