Tiếng nhạc trong tai nghe vẫn nguyên như cũ, làu bàu một hồi, nhìn
chằm chằm vào đèn báo âm lượng, Tô Duyệt Duyệt gắng sức ấn lấy ấn để.
“Á” một tiếng thét thất thanh vang lên, một bên tai nghe đột nhiên bị quăng
về phía tay cô. Người ngồi xung quang đổ dồn ánh mắt về phía chàng thanh
niên đẹp trai, Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng, chỉ mong có lỗ mà chui
xuống đất. Tô Duyệt Duyệt kinh hãi nhìn vào vẻ mặt của Doanh Thiệu
Kiệt, không hiểu gì, bèn hỏi: “Sao anh gào ầm lên thế? Ngủ mơ à? Mọi
người đều nhìn anh kìa.”
“Tôi...” Ánh mắt nhìn bàn tay đang đặt trên nút tăng âm, đột nhiên
hiểu vì sao tai nghe của mình bất thình lình tăng âm dữ dội như vậy, bực
bội trả lời: “Xin đa tạ... đa tạ bàn tay ngọc ngà của cô.”
“Tôi?” Nhìn theo ánh mắt của anh, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện
thấy bên tai nghe bị hất văng về phía bên mình phát ra âm thanh chói tai,
bèn lắp bắp nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi ngủ đây, ngủ đây.”
Vội vã ngoảnh mặc đi, nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ. Ánh mắt anh
đã lấy lại thần thái vốn có, ngắm nhìn cô đang giả vờ ngủ say sưa, ông trời
sao lại sắp xếp cho anh gặp người con gái này chứ?
May mà đây là bài hát cuối cùng của chặng bay. Khi máy bay hạ
xuống sân bay thủ đô, cô lại nắm chặt lấy anh, vết thương cũ chưa lành, lại
thêm vết thương mới, song so với vụ “làm điếc tai” vừa rồi, anh đã có sự
chuẩn bị trước cho chuyện này.
Trên đường tới khách sạn, Tô Duyệt Duyệt từ đầu tới cuối lấy điện
thoại chụp cảnh bên ngoài cửa xe, tuy nhiên do tài xế đi rất nhanh, điện
thoại của cô lại không có chức năng chụp ảnh động nên chẳng có một tấm
ảnh nào rõ nét, cho tới khi xe dừng lại, cô mới chụp được một kiểu trong
khung cảnh yên tĩnh, song ở bên rìa bức ảnh lại lù lù tấm lưng của Doanh
Thiệu Kiệt.