ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 184

hướng dẫn thoát hiểm lên đọc vài lượt, Doanh Thiệu Kiệt cười nói: “Không
ngờ, cô sợ chết đến vậy.”

“Gì mà sợ chết chứ, đây gọi là có ý thức bảo vệ.”

Thấy anh cười mình, Tô Duyệt Duyệt vội nhét tập san hướng dẫn

thoát hiểm vào trong túi, đột nhiên thấy một chiếc tai nghe chìa ra trước
mặt: “Nghe nhạc đi, sẽ thấy thoải mái hơn đấy, lát nữa rồi ăn sáng.”

“Ăn sáng có phải trả tiền không?”

Tô Duyệt Duyệt đã đeo tai nghe vào, bởi vậy giọng nói oang oang,

“kỳ đà cản mũi” ngồi cạnh bụm miệng cười. Doanh Thiệu Kiệt cũng tủm
tỉm nói: “Trả...”

“Trả tiền thì không ăn.”

“Trả, trả tiền trong vé máy bay rồi.”

Đang nói thì thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy chiếc xe nhỏ

lại phát đồ ăn sáng cho từng người, Tô Duyệt Duyệt cười khoái chí. Hóa ra,
vé máy bay còn bao gồm cả bữa sáng. Tuy đã phải trả tiền vào vé máy bay
nhưng trong lòng vẫn vô cùng phấn khởi.

Đi máy bay hóa ra là như vậy, những thứ này đối với Tô Duyệt Duyệt

quả là lạ lẫm, song với Doanh Thiệu Kiệt thì lại quá quen rồi, ăn qua loa
cho xong bữa sáng, nhét tai nghe vào lại tiếp tục lim dim. Tô Duyệt Duyệt
thấy anh không để ý tới mình, cũng đeo tai nghe nhắm mắt thưởng thức,
tuy nhiên âm lượng trong tai nghe rất nhỏ, nhìn thấy đèn báo âm lượng ở
tay vịn, cô bèn ấn nút tăng âm.

“Ủa, không có phản ứng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.