ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 205

Nuốt nước bọt, cô gái lùi nhanh vào phòng tắm, khóa chặt cửa phòng,

xối nước rửa sạch mặt. Doanh Thiệu Kiệt ngồi ở mép giường, anh không có
lý do rời khỏi đó, chỉ là vô tình nhìn vào buồng tắm, qua khe hở mười
centimét, vừa hay thấy cô đã rửa mặt xong, ướt nhoèn nhìn ra phía ngoài.

Bức bách, vẫn là bức bách nhưng ngoài bức bách, dường như có một

chút cảm giác khác lạ.

Một tiếng sau đó, hai người không nói câu nào, chỉ lần lượt đi tắm gội,

tới khi cùng nằm trên giường, Tô Duyệt Duyệt mới lôi hết khăn tắm, khăn
mặt ra ngăn thành một đường ở giữa, tiện thể, sai Doanh Thiệu Kiệt lấy
chăn dự phòng ở trong tủ, như vậy mỗi người một chăn, đã chính thức ở hai
bên riêng biệt.

“Đường khăn mặt” kia khiến anh nhớ tới “đường ranh giới” thời học

sinh, lâu rồi chưa thấy. Tô Duyệt Duyệt lôi tất cả mọi thứ có thể xếp chồng
được đặt lên trên “đường ranh giới”, nói rõ ràng, rành mạch vớiDoanh
Thiệu Kiệt: “Tôi nói cho anh biết, buổi tối bên tôi tôi ngủ, bên anh anh ngủ,
anh mà giở trò gì với tôi, tôi sẽ dùng thứ này nện anh đấy.”

Cô lắc lắc chiếc đèn pin trong tay, làm bộ dạng “không được xâm

phạm lãnh thổ của nhau”, đe dọaDoanh Thiệu Kiệt. Anh buông hai tay,
chui vào trong chăn, tắt đèn ở đầu giường chỗ mình rồi nhắm mắt lại.

Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía anh hồi lâu, thấy không có động tĩnh gì

mới chui vào chăn, ôm chặt chiếc đèn pin trong mình như ôm một đứa bé.

Nhưng đêm đã khuya, người dường như rất khó ngủ.

“Này, anh ngủ chưa?” Cô thử hỏi dò.

“Sắp, sắp rồi.”

“Đợi anh ngủ rồi, tôi mới ngủ,” Cô nói thêm một câu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.