ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 203

Một nụ cười khuẩy xuất hiện trên gương mặt anh, Tô Duyệt Duyệt

bước vào phòng, tiện tay vứt túi lên giường, đang chuẩn bị cởi bỏ bộ quần
áo nhung trên người, đột nhiên, cô đứng khựng lại như một khúc gỗ.

“Á, anh, anh, anh...” Chẳng phải anh chàng này nói sẽ đi tìm nhà nghỉ

ư? Sao giờ vẫn còn ngồi trong phòng? Cầm chặt chiếc điện thoại trong tay,
cô lừ lừ tiến lại phía anh, hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

“Tuyết, tuyết dày quá.”

Anh vốn định nói nhiều lời hay hơn, cũng rất muốn giải thích với cô

từ đầu tới cuối, song thấy cô đang chìm ngập trong hạnh phúc, lại cứ nhìn
chằm chằm mình như sinh vật lạ nên cảm thấy chẳng có chút hứng thú nào,
đúng lúc này, cơn đau dạ dày tái phát, hành hạ anh khiến anh giống một
đứa trẻ không dám cãi lời mẹ, đứng lặng im, không nói.

“Này, Doanh Thiệu Kiệt, có phải anh cố ý dụ tôi ở chung phòng với

anh không?” Tô Duyệt Duyệt dẩu mỏ bắt đầu đánh giá Doanh Thiệu Kiệt,
anh chau tít mày, như thể Tô Duyệt Duyệt đã nợ anh một khoản tiền lớn
vậy, thế là cô nói: “Im lặng là đồng ý, anh không đi tìm thì tôi đi tìm vậy.”

“Dừng lại!”

Anh đột nhiên ra lệnh, giọng nói trầm trầm, Tô Duyệt Duyệt sững sờ,

anh ta trở nên dữ dằn từ lúc nào vậy? Dữ tới mức dường như cô đã làm sai
điều gì đó. Phải rồi, anh ta dựa vào cái gì mà tức giận với mình chứ? Mình
là khách đi xe của anh ta, còn là người sống cùng khu phố, là đồng nghiệp,
còn gì nữa không nhỉ? Bạn? Anh ta là bạn của mình?

Tô Duyệt Duyệt nghĩ không thông, không phải là bạn của cô, không

phải là người yêu của cô, cũng không phải là bố cô, vậy thì có quyền gì mà
ra lệnh cho cô vậy chứ? Tuy nhiên, Tô Duyệt Duyệt còn chưa phản bác thì
Doanh Thiệu Kiệt đã bước tới trước mặt cô, kéo hành lý đi về phía cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.