ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 220

lúc đầu, anh ta không chắc đó là Doanh Thiệu Kiệt, cho tới khi Doanh
Thiệu Kiệt gọi điện tới thì anh ta mới chắc chắn, vì thế mà cố tình im lặng
một lát để tiếng Tô Duyệt Duyệt có thể vọng vào điện thoại một cách rõ
ràng.

“Con gái các cô chẳng phải đều thích để ở trên giường sao?” Tống Dật

Tuấn trả lời, có điều câu trả lời không phải chỉ Tô Duyệt Duyệt để nơi bày
đồ mà cố ý để Doanh Thiệu Kiệt nghe thấy.

“Nếu cậu bận thì tôi không làm phiền nữa, cũng không có việc gì, để

sau rồi nói.”

Doanh Thiệu Kiệt quả nhiên chọn cách cúp máy, Tống Dật Tuấn nhìn

chiếc điện thoại trong tay, lại nhìn về phía toà nhà đối diện, rèm cửa bên đó
đã kéo kín bưng, xem ra anh ta cũng không thoải mái khi nghe những lời
trong điện thoại. Anh ta vốn là người trọng tình cảm, đã bị tổn thương một
lần rồi, giờ vẫn muốn đâm đầu vào, lần này không biết mình đang tranh
giành với anh ta hay đang cứu anh ta đây!

Cười nhạt một cái, Tống Dật Tuấn nói với Tô Duyệt Duyệt là phải về

rồi, nhắc nhở cô nhớ nghỉ ngơi sớm nhưng cô đang lúi húi nhắn tin cho ai
đó, dáng vẻ rất chăm chú, miệng còn lẩm nhẩm câu gì đó, thế là anh đành
phải gây ra tiếng động mới khiến cô giật mình, cô vội xin lỗi anh, đôi má
ửng hồng trông rất đáng yêu.

Tống Dật Tuấn nhìn cô, ánh mắt anh luôn chứa đựng một sức hút kỳ lạ

khó cưỡng khiến trái tim cô xao xuyến, cô rất thích đôi mắt ấy, cũng giống
bao cô gái khác, cô yêu vẻ đẹp rạng ngời của anh nhưng chỉ dám nhìn trộm,
bị anh nhìn thẳng như vậy, cô thấy gượng ngùng. Vội vàng lảng tránh ánh
mắt ấy bằng lời chào từ biệt rồi đóng cửa lại, liên tục nhắc nhở bản thân:
“Lãnh đạo chỉ để tôn trọng, đẹp trai chỉ để ngưỡng mộ, đẹp trai kiêm lãnh
đạo chỉ để tôn trọng và ngưỡng mộ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.