ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 247

câu nào, nhưng nghĩ tới tâm trạng của anh lúc này, thấy rằng mình chỉ nên
là người nghe thì cần lắng nghe chăn chú từng câu từng chữ. Song cô đã
nghĩ quá sâu xa rồi, bởi lẽ khi Doanh Thiệu Kiệt kể chuyện về chị, dường
như anh đã giấu đi một chi tiết quan trọng, điều này khiến toàn bộ hồi ức
mất đi sự trọn vẹn. Rốt cuộc anh đã giấu đi điều gì?

“Thao Thao bây giờ ổn chưa?” Tô Duyệt Duyệt hỏi anh.

“Cậu bé đã rất, rất cởi mở rồi.” Sau khi kể xong mọi chuyện, anh lại

trở về tật nói lắp của mình. Một đứa trẻ ngoan, nỗi khổ mà nó phải gánh
chịu có lẽ người lớn không thể hiểu nổi, nghĩ tới buổi chiều nay ở đồn công
an bị nó nhổ nước bọt vào mặt, cô không trách nó, mà cảm thấy nó rất đáng
thương, cần yêu thương nhiều hơn, thế là nói: “Sau này, anh muốn dẫn
Thao Thao đi chơi đâu thì gọi tôi nhé. Tuy cậu bé bây giờ rất ghét phụ nữ
nhưng tôi nghĩ nó thực sự cần có tình yêu thương của phụ nữ. Tôi sẽ dẫn
Bồn tắm nhỏ đi cùng, nghe nói động vật có thể an ủi con người.”

Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn cô gái bên cạnh mình, cô ấy thật tốt bụng,

sự tốt bụng này xuất phát từ đáy lòng chứ không phải vì bất cứ điều gì
khác.

Có lẽ anh nên vượt qua rào cản về tình cảm để nói với cô một vài lời

nào đó, bàn tay nắm lại, rồi lại thả lỏng ra, tiến lại phía cô, đột nhiên một
giọng phụ nữ trung niên cất lên oang oang, đập tan niềm kích động vừa
nhen nhóm trong lòng anh.

“Tiểu Doanh này, căn phòng nhỏ ở cột đá thứ ba của cậu đã có ai thuê

chưa?”

Đó là cô Trương hàng xóm đối diện nhà anh, con gái cô Trương lấy

chồng nước ngoài, cô Trương vừa trở về sau ba tháng sống bên châu Âu,
lúc này gặp Doanh Thiệu Kiệt, chợt nhớ trước hôm ra nước ngoài có nghe
nói Doanh Thiệu Kiệt đang muốn cho thuê nhà, bèn lớn tiếng hỏi thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.