Tô Duyệt Duyệt sững người lại, căn nhà nhỏ ở cột đá thứ ba? Đó
chẳng phải là căn phòng cô đang thuê sao? Lẽ nào...? Nghĩ đến đây, đôi mắt
một mí sau cặp kính cận ngước lên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông bên
cạnh.
“Có, có rồi.” Doanh Thiệu Kiệt bất ngờ trước câu hỏi của cô Trương,
ấp úng nói không nên lời. Kỳ thực, từ lâu anh đã muốn nói với cô gái bên
cạnh rằng đó là nhà của mình, nếu anh có dũng khí hơn một chút thì chuyện
này có lẽ phải đi hết vài vòng quanh vườn hoa Mỹ Lệ mới có thể giải thích
rõ ràng, nào ngờ còn chưa nói ra đã bị người khác khơi mào trước, đẩy
mình vào thế bị động.
“Ồ, có người thuê rồi thì tốt quá. Đây là bạn gái của cậu à? Tôi vừa đi
có ba tháng mà cậu đã có bạn gái rồi! Cậu ấy à, có bạn gái mà không nói
với cô Trương này một tiếng. Ngày đó, tôi giới thiệu con gái của tôi cho
cậu, nhưng cậu có để ý đến đâu, hóa ra đã có người yêu rồi.” Cô Trương
cười nói vui vẻ, thấy Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng, cô gái bên cạnh cứ
tròn xoe mắt nhìn anh thì vội vã xin phép phải về nhà để dành không gian
cho hai người nói chuyện.
Tuy nhiên, cô Trương không biết được rằng, những lời cô nói vừa nãy
đã gây nên một “chiến trường mịt mù khói súng”.
“Duyệt Duyệt, tôi, tôi, kỳ thực, tôi...” Doanh Thiệu Kiệt đang muốn
giải thích thì đã thấy đối phương đứng chắn ngang trước mặt mình, nói:
“Doanh Thiệu Kiệt, tôi và anh tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, sao anh có
thể lừa dối tôi như vậy chứ? Chẳng trách cột đá thứ ba anh quen thuộc đến
thế, hóa ra nhà tôi thuê cũng là nhà của anh. Hừm, còn lấy tiền nhà đắt nữa
chứ, trang hoàng tinh tế ư, hừm, hóa ra kẻ biến trang hoàng tinh tế thành
trang hoàng tinh giản là anh. Đồ lừa dối, cuối cùng thì tôi cũng đã túm
được tay chủ nhà rồi. Nhìn xem, trong một tháng tôi phải đưa anh bao
nhiêu tiền? Tiền xe sáu trăm tệ, tiền nhà một nghìn năm trăm tệ, tổng cộng
là hai nghìn một trăm tệ. Anh thật quá đáng!”