Tống Dật Tuấn và Tô Duyệt Duyệt sẽ phải đối mặt với những khó khăn, trở
ngại như thế nào.
Buổi họp liên hoan cuối năm khai mạc chưa bao lâu, mọi người mau
chóng bước vào phần “giao lưu truyền thống”, đó là chuốc rượu nhau.
Trong phòng tiệc rộng lớn, dưới ánh đèn lấp lánh, xa hoa, những dấu giày
in trên tấm thảm mềm, những tiếng cười rộ vang, tiếng chạm ly keng keng,
mùi vị của đủ các loại rượu vang đỏ, trắng, vàng trộn lẫn vào nhau, tạo nên
mùi nồng hắc bay tỏa khắp căn phòng, mùi vị của các loại thức ăn đã không
còn quan trọng nữa, nhân cơ hội này chuốc cho “kẻ thù” say khướt, chúc
cho “bạn bè” lảo đảo mới là điều quan trọng nhất.
Bộ phận Hành chính, bộ phận Tài vụ, cả bộ phận Thu mua đều thi
nhau đến chúc rượu bộ phận Quản lý hợp đồng vừa giành được giải thưởng
lớn, nói là chúc mừng nhưng trong lòng ai cũng có ý đồ riêng, đương nhiên
không thiếu ý đồ mượn rượu say để đạt mục đích thương mại. Mội điều
khiến họ hơi thất vọng là người đẹp Như An Tâm mới đến không lâu đã ra
về rồi. Shelly tinh ý đã sớm nhìn thấu ý đồ của bọn họ nên dặn các đồng
nghiệp trong bộ phận mình đứng lên đáp lại, những lời phát ra từ miệng
đều như đã được bôi thêm mật ngọt.
“Shelly, sao chẳng thấy bóng dáng Kevin của các cô đâu cả thế, thật
chẳng có thành ý gì cả, lẽ nào lại sợ chúng tôi chuốc cho say mềm, làm ảnh
hưởng đến thanh danh sao?” Người đang đập bàn nói với Shelly chính là
Edward, mặt dù mắt đã đỏ hoe nhưng những lời ông ta nói chẳng phải lời
của kẻ say chút nào. Shelly đang định nói vài câu, Edward ngó nghiêng
thấy ngay Tô Duyệt Duyệt, vội nói với các đồng nghiệp của bộ phận Dịch
vụ: “Nào, mau đến chúc rượu hai em Tiểu Ngô và Tô Duyệt Duyệt đi, nếu
không có họ, mọi việc của bộ phận Dịch vụ chúng tahẳn sẽ gặp khó khăn
rồi.”
Thoắt cái, Edward đã dẫn theo vài người, tay cầm rượu tiến về phía
Tiểu Ngô và Tô Duyệt Duyệt mời rượu, cốc của họ vốn chỉ là nước cam ép,