Edward nở một nụ cười, nói: “Ồ, rất hân hạnh được uống một ly với hai
cô.”
Nói xong, không biết từ đâu, Edward lôi ra một chai rượu vang, người
ở phía sau phản ứng rất nhanh, anh ta vội vã đổ nước cam ép của hai cô đi,
rồi lấy chai rượu Edward đang cầm trên tay rót vào quá nửa cốc. Tiểu Ngô
vội nói: “Ấy chết, không được đâu, tôi bị dị ứng với cồn, uống rượu vào sẽ
mẩn ngứa ngay, không được, không được, Sue, cô uống hộ tôi nhé, những
ngày qua, nếu không phải có cô giúp đỡ thì công việc của bộ phận Dịch vụ
sẽ không thể thuận lợi như vậy.” Tiểu Ngô phản ứng rất nhanh, vừa nói tay
vừa đẩy ly rượu cho Tô Duyệt Duyệt, cô ta khôn khéo đùn đẩy hết trách
nhiệm “uống rượu xã giao” sang cho Duyệt Duyệt.
Edward cũng thừa biết Tiểu Ngô quá khôn khéo, Tô Duyệt Duyệt là
người bị “sai khiến” nhưng nói thật lòng, Tiểu Ngô là người khéo léo lái
con thuyền theo gió còn Tô Duyệt Duyệt lại là người trực tiếp làm việc, có
lúc còn hay bới lỗi của bộ phận Dịch vụ nữa. Nhìn vẻ mặt muốn thoái thác
mà không được của Tô Duyệt Duyệt, ông ta lập tức nói hùa theo Tiểu Ngô:
“Tiểu Ngô nói rất đúng, nào, tôi phải mời cô một ly mới được.”
Tô Duyệt Duyệt không biết uống rượu, chân lại vừa bị giẫm phải nên
rất đau, cô không dám bước lên phía trước, nếu không phải người khác tới
mời rượu, hẳn cô cũng không thể nhấc người lên được. Nhưng thật không
ngờ, “giậu đổ bìm leo”, rõ ràng Tiểu Ngô biết cô đang khó chịu trong
người, vậy mà vẫn đùn đẩy trách nhiệm này cho cô.
“Cô Tô, sao thế? Không nể mặt tôi à?” Edward thấy Tô Duyệt Duyệt
đứng ngây người ra, liền ra hiệu cho đồng nghiệp ở đằng sau chọc thêm
vào, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn vào cô, khiến mặt cô đỏ bừng,
mùi rượu nồng trong chiếc cốc đang cầm trên tay bay lên mũi. Mặc dù một
ly rượu không thể khiến cô gục nhưng mùi rượu quả thật còn nồng hơn mùi
thuốc bắc, Tô Duyệt Duyệt vừa nhìn đã thấy ghê, bị mọi người thúc ép, cô
đang định nhắm mắt tu cạn ly rượu, đột nhiên ly bị nhấc tuột khỏi tay, mở