nhưng tình thế thay đổi bất ngờ đã khiến cô trở thành một cái bóng mờ
nhạt. Vết đau trên mu bàn chân xuyên đến tận tim, nhìn Tống Dật Tuấn vì
mình mà uống liền bốn ly rượu vang, mặt và cổ đỏ lừ, nóng rần lên khiến
lòng cô vô cùng lo lắng. Đồng nghiệp thuộc bộ phận Hành chính đang đứng
đằng xa chúc rượu phòng Tài vụ nhìn thấy Tống Dật Tuấn uống liền bốn ly,
đưa mắt nhìn nhau rồi cũngtiến lại phía bộ phận Quản lý hợp đồng, thi nhau
mờirượu anh, luôn miệng nói: “Kevin, tửu lượng của anh càng ngày càng
khá đấy.”
“Khụ, khụ…” Uống liền sáu, bảy ly, vị của rượu đã chẳng còn thơm
nồng nữa rồi, thay vào đó là một mùi rất khó chịu trào lên từ dạ dày xông
lên tới tận cổ họng Tống Dật Tuấn, kìm không nổi, anh ho liền hai tiếng,
Tô Duyệt Duyệt đứng bên, vội nói: “Kevin, đừng uống nữa.”
“Mọi người đang vui mà.”
Tống Dật Tuấn vừa xua xua tay, Giám đốc bộ phận Hành chính đã lại
tới vỗ vai anh, cười nói: “Lãnh đạo các anh uống khá đấy, cả ngàn ly không
say ấy chứ. Chị Shelly không ở đây, tất nhiên phải nhờ cả vào anh ấy rồi.”
Lúc này, Tô Duyệt Duyệt mới phát hiện, thì ra Shelly đã rời khỏi chỗ
ngồi đến phía bộ phận Tài vụ, cô ta hăng say nói chuyện với mấy nhân viên
của bộ phận bên đó.
Rượu cứ hết ly này đến ly khác được rót ra, Tống Dật Tuấn phải chạy
vào nhà vệ sinh hai lần nhưng vẫn không trụ nổi, đến lần thứ ba bước ra,
mùi nước hoa thoang thoảng trên người anh đã biến mất hoàn toàn, thay
vào đó là mùi rượu nồng nặc. Lần này, Tô Duyệt Duyệt không yên tâm, đi
theo anh đến chỗ hành lang, nhìn thấy anh chân nam đá chân chiêu, liên tục
đưa tay quệt đôi môi ướt nhoèn, cô vội chạy lên phía trước, nói: “Anh đừng
uống nữa, uống như vậy sẽ hại dạ dày đấy.”
“Duyệt… Duyệt Duyệt…”