ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 276

Kiệt còn chưa kịp nói thêm câu nào Tống Dật Tuấn đã tắt máy, quay người
bước vào phòng khám, đã thấy Tô Duyệt Duyệt ngồi đợi anh ở đó, câu đầu
tiên cô nói đến lại không phải là về tình hình vết thương của mình, mà hỏi:
“Doanh Thiệu Kiệt gọi em có việc gì không?” Tống Dật Tuấn nắm chặt
chiếc điện thoại trong tay, nói: “Không có việc gì, chỉ hỏi xem chúng ta
đang ở đâu?

“Ra thế!” Tô Duyệt Duyệt mím môi, nở một nụ cười ngô nghê, mình

tưởng tượng quá nhiều rồi, cái tên “mũi lọ hoa” kia làm gì có chuyện quan
tâm đến mình chứ?

Bác sĩ kê đơn thuốc đưa cho Tống Dật Tuấn, còn không quên dặn

thêm một câu: “Sau khi về nhà không được để cho vết thương dính nước
đấy.”

Hai người nhìn nhau, bác sĩ rõ ràng đã tưởng họ là vợ chồng hoặc

người yêu của nhau, nghe có vẻ rất hợp lý nhưng sự hồi hộp vẫn còn hiện
hữu. Đặc biệt là Tô Duyệt Duyệt, mặc dù khuôn mặt đã hết đỏ nhưng trong
ánh mắt vẫn có một chút gì đó căng thẳng. Tống Dật Tuấn trầm ngâm suy
nghĩ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái như Tô Duyệt Duyệt chỉ cần
phỉnh nịnh tán tỉnh vài câu là đã đổ. Tự đánh giá bản thân thấy cũng không
đến nỗi nào, cứ ngỡ cô gái này giống như bao cô gái khác nhưng thực ra cô
khác họ, bởi lẽ khi theo đuổi cô, anh thấy mình bị đánh gục hoàn toàn.
Tống Dật Tuấn bỗng thấy trái tim xao xuyến, trên đường đưa Tô Duyệt
Duyệt về nhà, anh không nói câu nào.

“Cảm anh đã đưa em về, chúc anh ngủ ngon!”

“Duyệt Duyệt.”

Tô Duyệt Duyệt lùi lại nửa bước, đang chuẩn bị khép cửa lại, bỗng

thấy Tống Dật Tuấn tiếng lại phía mình, cứ thế đẩy lùi cô tới sát tường, anh
cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô gái chỉ cao ngang ngực mình. Đôi mắt một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.