ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 281

“Ư ư…”

Bồn tắm nhỏ nằm trong lòng cô rên ư ử, Tô Duyệt Duyệt xoa đầu nó,

nói: “Nếu chị có thể giống em thì tốt biết bao, vô lo vô nghĩ, Tống Dật
Tuấn giỏi như vậy, làm sao có thể thích chị được chứ?”

Bồn tắm nhỏ khẽ giật giật tai, nó quay đầu lại, như thể không thích

nghe đến cái tên này chút nào, Tô Duyệt Duyệt lại thở dài: “Mọi người đều
nói, mắt chó nhìn người rất kém, em coi thường người đàn ông ưu tú như
anh ấy, thế mà với tên “mũi lọ hoa”, em lại quấn quýt vui vẻ, cứ như anh ta
là bố của em không bằng.” Nói đến đây, Tô Duyệt Duyệt bất giác cười phá
lên.

Không biết anh ta thế nào rồi? Trong buổi họp anh ta còn tỏ ra rất

trượng nghĩa tới giải vây cho mình, sau đó đột nhiên biến mất không dấu
vết, nếu không đã đến thăm mình tối nay khi mình đến bệnh viện khám
chân rồi, thứ Hai mà gặp nhất định phải mắng anh ta vài câu. Đến JSCT
làm Giám đốc dự án lớn mà im như thóc, không nói với mình một tiếng,
anh ta quả là có nhiều bí mật.

Sáng sớm thứ Hai, thành phố lại lác đác có tuyết rơi, con đường nhựa

đen xì lúc ẩn lúc hiện, không giống miền Bắc, tuyết ở đây rất ướt, từng lớp
mỏng tang trải trên đường, khiến mặt đường trở nên trơn bóng. Khi Tô
Duyệt Duyệt bước ra cửa, một bóng người cao lớn quen thuộc đã đứng chờ
sẵn bên ngoài, khuôn mặt đẹp trai, rạng ngời chỉ có điều vừa mở miệng đã
lắp ba lắp bắp: “Sáng sớm, bên, bên ngoài đã có tuyết rơi, tôi sợ cô, cô trơn,
trơn ngã.”

“Mũi lọ hoa, anh ấy à, đừng có lừa tôi, sao cứ nói chuyện với tôi là lắp

ba lắp bắp, trước mặt bao nhiêu người thì không vấp chút nào.”

“Tôi không lừa gạt cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.