trong lúc vô thức hay không mà Tô Duyệt Duyệt bất giác đưa mắt xuống
băng ghế phía sau xe, quả nhiên trên ghế trống không, chiếc hộp Durex lúc
sáng giờ đã biến mất.
“Cô nhận, nhận hoa à?”
“Vâng.”
Anh không hề có ý định mở cửa xe, chỉ đứng đó hỏi cô, vẻ mặt vô
cùng nghiêm trọng, giống như cô đã phạm phải một sai lầm nào đó. Không
biết có phải vì đột nhiên trong mối quan hệ giữa hai người có thêm một
quan hệ cấp bậc nữa hay không mà cô cảm thấy chưa quen, ánh mắt có
phần bối rối, còn anh thì vẫn vậy, đút tay vào túi với dáng vẻ vô cùng thản
nhiên.
“Anh ta tặng hoa cho cô à?” Doanh Thiệu Kiệt hỏi tiếp.
Tô Duyệt Duyệt đang định trả lời thì điện thoại chợt reo lên. Khi cô
mở nắp gặp của chiếc điện thoại ra, Doanh Thiệu Kiệt có thể nhìn thấy rõ
ràng ba chữ “Tống Dật Tuấn” phản chiếu qua đôi mắt của cô, hơn nữa cô
còn cố tình đi ra phía sau Doanh Thiệu Kiệt để nghe điện. Hành động đó rõ
ràng là xem anh như người ngoài. Doanh Thiệu Kiệt vô cùng tức giận, quay
lại đứng sau lưng Tô Duyệt Duyệt, định cầm lấy điện thoại của cô ném đi
rồi sẽ nói hết tất cả những gì mình biết về Tống Dật Tuấn để cô hiểu được
người đàn ông đang nói chuyện điện thoại với cô không hề đơn giản chút
nào. Tuy nhiên, hành động thô lỗ ấy chỉ xuất hiện trong đầu Doanh Thiệu
Kiệt vài giây mà thôi, bởi anh biết, lúc này dù anh có làm gì đi chăng nữa
cũng chỉ khiến cho mọi chuyện càng thêm căng thẳng. Trong mắt Tô Duyệt
Duyệt, nói đúng hơn là trong mắt rất nhiều cô gái khác thì quả thực Tống
Dật Tuấn là một người đàn ông hoàn hảo: vóc dáng cao to đẹp trai, phong
cách thời thượng, lịch sự, trang nhã. Nếu anh nói con người đó thực chất
chỉ có vẻ ngoài đạo mạo, phần lớn đều dựa vào phụ nữ để tiến thân, coi phụ
nữ như một thứ đồ chơi rẻ tiền rồi lừa gạt họ, e rằng tất cả các cô gái đều