ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 307

đâu anh cũng không sợ, thế nhưng, sự tổn thương tâm lý đó còn khó chấp
nhận hơn bất cứ nỗi vất vả nào. Chính vì cô ta mà anh mới mắc chứng
PTSD[1], và cũng chính vì cô ta nên anh mới có tật nói lắp khi đứng trước
phụ nữ như bây giờ.

[1] Chứng rối loạn tâm lý sau khi bị tổn thương nặng nề.

“Đừng xem tôi chỉ là một con cừu…” Chỉ trong vài giây ngắn ngủi

cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện nhưng cũng có thể sẽ chẳng có chuyện
gì xảy ra. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cắt ngang cuộc giằng co
giữa hai người. Chính trong khoảnh khắc Tô Duyệt Duyệt cầm điện thoại
lên nghe, Doanh Thiệu Kiệt hơi đổ người ra phía sau, cô bèn rút tay ra khỏi
tay anh, sau đó, nét mặt cũng dần dần giãn ra.

“Duyệt Duyệt, em đã về nhà chưa?”

Người gọi điện đến là Tống Dật Tuấn. Bất giác, Tô Duyệt Duyệt đưa

mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt, hạ giọng nói nhỏ: “Em sắp về nhà rồi.”

“Muộn thế này mà vẫn ở ngoài một mình sẽ nguy hiểm lắm.”

“Không sao, em về gần đến nhà rồi.”

Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy rất rõ ánh mắt thoáng vẻ bối rối, né tránh

của Tô Duyệt Duyệt. Anh biết, mỗi cú điện thoại gọi đến của Tống Dật
Tuấn đều chỉ nhằm mục đích kiểm soát, thúc giục cô làm theo ý của anh ta.
Đột nhiên, tín hiệu điện thoại bị ngắt. Tô Duyệt Duyệt nhìn lại màn hình,
rồi ấn nút gọi lại hai lần nhưng đầu dây bên kia liên tục báo máy bận,
không thể tiếp tục đàm thoại được nữa.

“Hết pin rồi à?” Doanh Thiệu Kiệt thấy hay người không còn tiếp tục

nói chuyện nữa thì cong môi lên, biểu hiện của anh giống như đang “vui
mừng khi thấy người khác gặp nạn”, nét mặt chợt tươi tỉnh hẳn. Sự thay đổi
nét mặt đó của Doanh Thiệu Kiệt khiến Tô Duyệt Duyệt cảm thấy khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.