ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 320

Từng chiếc xe vẫn lần lượt chạy qua, Doanh Thiệu Kiệt đã buông tay

xuống. Anh không tiếp tục đuổi theo Tô Duyệt Duyệt nữa, vì cô đã vừa lên
một chiếc taxi và phóng vụt đi mất rồi.

“Nếu xe hỏng thì phải bật đèn tín hiệu để người khác còn biết chứ, có

hiểu không hả?!” Một người lái xe đi ngang qua, hạ hẳn cửa kính xuống,
gào lên với Doanh Thiệu Kiệt. Doanh Thiệu Kiệt vội vàng trở lại xe, đấm
mạnh vào vô lăng, miệng lẩm bẩm: “Chết tiệt!”

Đôi khi, sự lựa chọn chỉ là một quyết định diễn ra trong khoảng thời

gian hết sức ngắn ngủi như thế. Khi Doanh Thiệu Kiệt lái xe đến Bệnh viện
Nhi, hạt cườm mà Thao Thao nuốt phải đã được các bác sĩ lấy ra an toàn.
Sau khi Thao Thao ngủ say, Vu Phong liền hỏi Doanh Thiệu Kiệt xem đã
có chuyện gì xảy ra mà khi gọi điện tới, anh ta nghe thấy rất nhiều âm
thanh hỗn loạn. Doanh Thiệu Kiệt không nói gì, đè nén tất cả những lời
muốn nói vào trong tim, giống như đang đưa mình trở về trạng thái khép
kín vậy.

Lờ mờ nhận ra Doanh Thiệu Kiệt đang gặp rắc rối trong chuyện tình

cảm, với tư cách là một người thân, một người đã có nhiều kinh nghiệm
sống, Vu Phong không muốn nói nhiều, chỉ khẽ bảo: “Thiệu Kiệt, trải qua
hoàn cảnh này tôi mới biết, trân trọng người đang ở ngay trước mặt mình
mới là điều quan trọng, có nhiều chuyện mà bản thân chúng ta bắt buộc
phải nắm bắt thật rõ ràng.”

Vu Phong khẽ vỗ vai Doanh Thiệu Kiệt, rồi giống như một người anh

nói với em trai rằng con người phải sống cho hiện tại, đừng đợi đến khi mọi
chuyện không thể cứu vãn nổi nữa mới biết sự mất mát đó lớn lao và đau
khổ biết chừng nào!

Doanh Thiệu Kiệt hiểu rất rõ, có điều lần này, mọi chuyện đã bị anh

làm cho phức tạp lên quá nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.