ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 375

nếu anh ở trong thành phố này xin nhanh chóng tới trạm Hiến máu Trung
tâm để hiến máu, mong anh thông cảm và hợp tác, vô cùng cảm ơn.”

“Được, tôi sẽ đến ngay.” Tuy đã đồng ý đến trạm Hiến máu Trung tâm

thành phố nhưng trong lòng vẫn do dự, không phải anh thấy chết không
cứu mà là từ nhỏ anh đã mắc chứng sợ máu. Trạm Hiến máu Trung tâm có
được đăng ký của anh, là vì trong lần kiểm tra sức khỏe JSCT, lúc xét
nghiệm máu, nhân viên chuyên ngành phụ trách lập hồ sơ có hỏi anh về
việc hiến máu, anh đã đồng ý. Nhưng phải hiến máu thật thì anh hơi sợ.
Lần trước bàn chân Tô Duyệt Duyệt bị thương, nhìn thấy máu anh đã hơi
khó chịu, lần này, cũng không biết rốt cuộc nên đi hay không.

“Anh có chuyện gì vậy? Nếu có việc bận thì cứ kệ em, em tự về

được.”

“Cừu con ngốc nghếch, chẳng lẽ anh - tài xế kiêm bạn trai của em -

ngay cả việc đưa bạn gái về cũng không sắp xếp nổi sao?” Tống Dật Tuấn
nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo lại xe mình. Tô Duyệt Duyệt hồi hộp lo sợ
nhưng trong lòng chợt thấy thích thú. Ở một thành phố lớn, con người vốn
sống thờ ơ với nhau nhưng có một người yêu mình, quan tâm tới mình, trái
tim có đông cứng tới đâu cũng dần dần tan chảy.

Bốn mươi phút sau, Tống Dật Tuấn đã tới trạm Hiến máu Trung tâm

thành phố, vừa dừng xe thì thấy một chiếc xe đen đỗ xịch ngay bên cạnh,
người đàn ông hấp tấp xuống xe, hỏi: “Cậu tới hiến máu à?”

Đêm lạnh, câu hỏi này chẳng thể mang lại chút hơi ấm nào, Tống Dật

Tuấn liếc nhìn đối phương, đi tiếp vào trong, mùi máu tanh xen lẫn mùi cồn
từ trong phòng phả ra nồng nặc, đừng nói người mắc chứng sợ máu như
Tống Dật Tuấn mà ngay cả người bình thường cũng cảm thấy chịu không
nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.