cùng chung tập đoàn, song không cùng công ty, dù sao cũng là mạng sống
của mình, mình không thể giao phó tính mạng của mình cho người đàn ông
kia. Doanh Thiệu Kiệt thấy Tô Duyệt Duyệt lẩm bẩm một mình ở phía sau,
chủ động đề xuất: “Tôi sẽ thảo, thảo một bản.”
“Anh thảo thì tôi bị động rồi, để tôi thảo hợp đồng mới đúng.”
“Đúng là, là người của phòng Quản lý hợp, hợp đồng có khác!”
Doanh Thiệu Kiệt còn nhớ rõ cô thuộc phòng nào, Tô Duyệt Duyệt
cũng nhân tiện hỏi số điện thoại của anh ta, khi hai người chia tay nhau,
đều đã có số điện thoại của đối phương, như vậy, từ nay về sau hễ bận gì
việc đột xuất, hai bên đều có thể gọi điện thoại để thông báo cho người kia.
Những ngày sau đó, Doanh Thiệu Kiệt không có tới trễ chút nào, cũng
không hề “bỏ bom” cô, trong khoảng thời gian hai tuần lễ, hai người đã
hiểu thêm về nhau rất nhiều. Tô Duyệt Duyệt ban ngày học ở lớp bồi dưỡng
nghiệp vụ, tối trên đường về nhà, có thể hỏi Doanh Thiệu Kiệt những vấn
đề còn khúc mắc. Tuy nói lắp, song anh ta lại rất am hiểu quy trình kỹ thuật
của Tập đoàn JS, Tô Duyệt Duyệt nhờ có anh ta hướng dẫn, cũng ngày
càng hiểu rõ về kết cấu của công ty.
Đương nhiên mối quan hệ giữa hai người lại không ảnh hưởng gì tới
bản hợp đồng đi chung xe của họ, không những thế điều khoản của Tô
Duyệt Duyệt lúc nào cũng có lợi cho mình. Khi Doanh Thiệu Kiệt đọc hợp
đồng, buột miệng nói: “Điều, điều khoản bá vương!”
Tô Duyệt Duyệt phản bác lại: “Đây là điều khoản người tiêu dùng bảo
vệ quyền lợi của mình, có ý thức bảo vệ quyền lợi của bản thân là điều
đáng biểu dương.”
Trong bản hợp đồng đi chung xe, Tô Duyệt Duyệt gọi mình là bên A,
trong vai trò người tiêu dùng, đương nhiên Doanh Thiệu Kiệt là bên B. Bên
B có trách nhiệm đưa đón bên A đi làm, giá mỗi tháng là sáu trăm tệ (đã