ÂM MƯU NƠI CÔNG SỞ - Trang 97

Doanh Thiệu Kiệt quay mặt đi nhưng Tô Duyệt Duyệt vẫn nhìn theo

anh: “Không phải anh đang nói dối đấy chứ?”

“Tôi, tôi đi dọn dẹp đây.”

“Vừa rồi anh nói rất trôi chảy. Thôi được rồi, tôi đi chọc mụn đã.” Tô

Duyệt Duyệt vòng qua Doanh Thiệu Kiệt, xuống bếp lấy kim, Doanh Thiệu
Kiệt đang lúng túng vì lời cô vừa nói đã không kịp chặn cô lại, chỉ nghe
thấy tiếng kêu đau đớn phát ra từ phòng bếp, anh cũng cảm thấy đau nhói
trong tim.

“Vẫn rất đau!”

Từ trong phòng bếp Tô Duyệt Duyệt nói vọng ra, sau đó đi ra ngoài

với một đầu ngón tay băng bó.

“Vẫn đau à?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng không sao, chọc ra rồi một lát nữa sẽ đỡ. Như

vậy đánh máy sẽ không bị đau, Kevin nói lượng công việc khi làm việc
chính thức không hề ít chút nào.”

“Ồ!”

Doanh Thiệu Kiệt đứng trơ như khúc gỗ, Tô Duyệt Duyệt lại nói:

“Được rồi, để tôi đi rửa nồi cho anh, lát anh mang về.” Tô Duyệt Duyệt đưa
tay, cầm lấy cái quai nồi định mang đi rửa, nhưng bàn tay của Doanh Thiệu
Kiệt đã đặt lên mu bàn tay cô, trong tích tắc, không khí xung quanh bỗng
trở nên ấm áp lạ thường, nhưng nhiều hơn thế là một chút ngại ngùng, hai
ánh mắt ở phía sau lớp kính vô tình chạm vào nhau, sau đó mỗi ánh mắt lại
lập tức lảng sang chỗ khác.

“Để, để tôi làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.