"Có cái gì đáng giá để tồn tại chứ?" Cô hỏi, nghiêng người nhìn anh,
"Lại nói, nếu không có tôi, anh đã sớm bỏ mạng rồi, cả con chó ngu xuẩn
kia nữa."
Ánh sáng trong mắt Kiều Trạch chợt tắt, trong đầu nhớ lại sự nhiệt tình
khác lạ của Lộ Bảo với Lộ Miểu trong lần đầu gặp mặt.
Lúc trước vì để tìm vị trí của Cao Viễn mà anh đã mượn Lộ Bảo từ chỗ
phó cục trưởng Lưu tham gia vào đội tìm kiếm, lúc xảy ra vụ nổ không có
Lộ Bảo bên cạnh anh, nhưng theo lời phó cục trưởng Lưu kể lại thì, bọn họ
có thể thuận lợi tìm đến anh trước khi người của Hoàng Thường đến, ít
nhiều nhờ có Lộ Bảo dẫn đường.
"Vào ngày xảy ra vụ nổ, cô có mặt ở hiện trường?" Kiều Trạch hỏi, ép
chính mình thừa nhận sự thật cô ấy không phải là Lộ Miểu, ép chính mình
dời trọng tâm đến công việc.
Anh bình tĩnh khiến nụ cười đầy mỉa mai của cô càng sâu thêm: "Phát
hiện tôi không phải là cô ấy mà không khó chịu ư?"
Rồi lại hỏi anh: "Sao anh biết tôi có mặt ở đó?"
Kiều Trạch: "Tôi và con chó ngu xuẩn kia xuất hiện cùng lúc, có thể
khiến cho cô cứu tôi lại không nhớ được gì, thì chỉ có một thứ."
"Nhưng tôi khá ngạc nhiên, vì sao cô lại cứu một người không hề quen?"
Anh hỏi.
"Cản đường mà thôi." Cô nói, "Thuận chân đá văng ra, không ngờ bên
trong còn một quả bom chưa nổ, con chó ngu kia còn tưởng tôi định làm gì
với anh nên nhào đến kéo tôi ra, vì mạng sống đành phải đá nó về phía anh,
sau đó bom nổ, cũng may anh với nó không tan xương nát thịt."