ÂM THANH CỦA EM LÀ THẾ GIỚI CỦA ANH - Trang 117

"Anh à, cô gái đó làm gì thế?"

Kiều Trạch: "Diễn xiếc."

Kiều Thời: "..."

"Thế thì có chỗ nào trùng với công việc của anh chứ?" Kiều Thời hỏi.

Kiều Thời: "Trông chó."

"..." Kiều Thời phát hiện cô thật sự không có cách nào có thể moi được

nửa câu từ miệng Kiều Trạch.

"Cô ấy có bạn trai chưa?"

Kiều Thời hỏi tiếp, hỏi xong lại thấy Kiều Trạch nhìn mình vẻ kì lạ:

"Câu hỏi kiểu này không phải em nên hỏi cô ấy à?"

"Tốt xấu gì hai người cũng chung nhà mà." Kiều Thời kéo tay anh, khẽ

ngẩng đầu nhìn anh, "Anh à, cô ấy trông cũng xinh xắn dễ thương đó, tình
cách nhìn cũng dịu dàng, gần nước lâu dài, anh thật không định xuống
tay?"

"Không hề."

Kiều Thời tò mò: "Tại sao? Dáng vẻ của cô ấy trông rất được người yêu

mến mà."

Kiều Trạch không nói, anh chưa từng nghĩ đến loại chuyện này, cô gái

kia chỉ biết ngốc nghếch, đầu toàn rễ cây.

Kiều Thời biết anh sẽ không thốt ra câu gì, miệng anh đóng chặt như ếch

vậy, cả nửa ngày cũng không cạy ra nổi, trò chuyện nhiều như thế, hiểu biết
của cô về cô gái trong nhà anh chính là, một cô gái diễn xiếc trông chó của
anh, mẹ nó chứ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.