ÂM THANH CỦA EM LÀ THẾ GIỚI CỦA ANH - Trang 456

nhìn vào trong sân, hỏi Ngô Man Man: "Cô ấy vào rồi?"

Cô ấy đeo kính râm đen, che hơn nửa gương mặt.

Ngô Man Man không trông rõ thần sắc của cô ấy, chỉ nhẹ gật đầu: "Vào

rồi."

Lại lo lắng nhìn cô ấy: "Cô ấy sẽ không sao cả chứ?"

Hoàng Giai Ngâm tháo kính râm xuống: "Có thể có chuyện gì chứ.

Không phải cô lo cô ấy là cảnh sát à? Chỉ là thử thôi."

Từ ống nhòm, Kiều Trạch không thể nhìn ra hai người họ đang nói gì,

trầm ngâm một lát, anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Lộ Miểu: "Cô đừng
động đến lũ chó đó, chúng thật sự tấn công đấy, cứ tỏ vẻ sợ hãi đi, có thể sợ
bao nhiêu thì thể hiện bấy nhiêu."

Lộ Miểu cúi đầu "ừ" một tiếng: "Tôi biết rồi."

Người đi vào trong sân, vừa cảnh giác đi dọc theo đường đá mòn giữa

các bụi cây, vừa thản nhiên quan sát bố cục trong sân, hồi hộp với tò mò
đều được cô viết rõ trên mặt, cước bộ nhìn có vẻ thoải mái, nhưng mỗi
bước chân lại rất cẩn thận.

Hơi thở xa lạ xâm phạm rất nhanh đã thu hút sự chú ý của lũ chó ngao

dưới cây tùng.

Một tiếng chó sủa hung dữ, Lộ Miểu còn chưa kịp nghe thấy tiếng sủa

phát ra từ đâu, thì đột nhiên một con chó lớn màu đen nhảy ra từ lùm cây ở
bên trái Lộ Miểu, trạng thái phòng bị, nhe răng trợn mắt với cô, thần thái
vô cùng hung ác, cứ như bất kỳ lúc nào cũng đều có thể tấn công.

Lộ Miểu nghiêm mặt, hai tay trong tư thế đầu hàng che trước người, ngồi

xổm xuống, nghiêng về phía sau, phòng bị tốt nhìn nó: "Cái đó... Mày đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.