trông không nhanh nhẹn cho lắm, dường như cũng không được người nhà
yêu mến lắm.
Cô nhìn ra cổng, đang xem xét có nên gọi điện thoại cho mẹ bé hay
không, thì liền nghe thấy tiếng trẻ con non nớt lanh lảnh của cô bé: Mẹ ơi!
Mẹ ơi!
Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc già giặn đi đến, là Trần Kỳ - mẹ của cô
bé, vẻ mặt lạnh lùng đến gần cô bé, chào hỏi với cô giáo, rồi đưa cô bé về
nhà, chính là căn biệt thự nhỏ độc lập, là nơi cô bé lớn lên từ nhỏ.
Anh trai mười tuổi đang nằm sấp trên bàn trong phòng khách làm bài
tập, em gái một tuổi đang chơi trong nôi, không ngừng cười khanh khách.
Lộ Miểu rất thích em gái, vất cặp sách xuống rồi chậm rãi chạy đến, dựa
vào nôi trẻ em kêu em gái, em ơi rồi vươn tay ra giỡn với em bé, cùng nhau
chơi trò bắt bóng.
Nôi trẻ sơ sinh có hơi cao, cô bé cúi đầu làm nôi bị lệch đi, trái bóng của
em gái lăn vào trong góc, nó chỉ vào cái bóng bập bõm kêu i i a a.
Em gái đừng lo, để chị lấy cho nhé. Cô bé dựa vào trên chiếc nôi, quơ
đôi tay nhỏ bé, cố với lấy trái banh.
Lúc này vừa đúng lúc Trần Kỳ thay quần áo xong đi xuống lầu, sắc mặt
chợt biến, hét lớn lên với cô bé: Từ Miểu!
Lộ Miểu sững sờ ngẩng đầu nhìn sắc mặt thay đổi bất ngờ của bà, chợt
cả người mất thăng bằng, đè vào nôi làm ngã về một bên, đầu đập cốp
xuống sàn nhà gỗ, bên tai là tiếc khóc thảm thiết của em gái cùng tiếng
bước chân lộn xộn.
Không cho phép mày đến gần em gái, cấm mày đến gần đứa nhỏ, tao
cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi, mày có nhớ kĩ không hả?