ÂM THANH CỦA IM LẶNG - Trang 10

Thi thoảng, tôi cũng thấy đôi chút lạc lõng. Như lúc còn nhỏ, tất cả lũ

bạn cùng đọc một truyện tranh gì đó - tất cả ngồi túm tụm lại và bàn tán về
các nhân vật, tình tiết mỗi khi có một tập truyện mới - tôi thì ngồi ở một
góc khác, chẳng hiểu gì và cũng chẳng có nhu cầu hiểu. Hay như khi lớn
lên một chút, chúng sẽ tìm một thú vui gì đó tao nhã, kiểu như lượn lờ
xuống khoá duới cưa gái, hoặc rủ nhau đi câu cá ở ngoại thành, với tôi hai
thứ đó đều nhảm nhí. Những môn thể thao thú vị lại hao tổn sức lực. Kết
cục là tôi ngồi không một chỗ và làm trò gì đó một mình. Tôi biết điều đó
nghe có vẻ quá ngụy biện, nhúng suy cho cùng ai chẳng tự tìm một lí do
nào đó để bào chữa cho sự thảm hại của mình. Xã hội này đã dạy chúmg ta
rằng nếu không biết cách bao biện cho bản thân và đổ mọi lỗi lầm của mình
thành sự yếu kém của tập thể, thì bạn sẽ không bao giờ làm nên cơm cháo
gì hết. Tất cả xuất phát từ một nền giáo dục kém, một ý thức tư duy hệ tồi,
và một sự thụ động đã trở thành bắt buộc. Nỗi sợ của việc không được nói
ra những điều mình muốn, đã ngấm sau vào từng đứa trẻ của thế hệ này, khi
chúng còn ngồi trên ghế nhà trường. Những giấc mơ đã bị dập tắt từ khi
còn trong trứng, bạn sẽ lớn lên không có ước ao, không có kì vọng, không
biết mình nên làm gì và nên trở thành ai, ngoài một mớ lí thuyết suông từ
trường học và dăm ba chỉ dẫn mơ hồ của gia đình. Bạn được dạy rằng "Im
lặng là vàng" , và vàng thì không bao giờ mất giá. Bạn thường xuyên nhìn
thấy những cuộc biểu tình bị chính phủ dẹp bỏ trên báo chí hoặc tivi. Cuối
cùng bạn nhận ra: hãy im lặng, nếu muốn tồn tại. Tôi nhìn thấy những đứa
trẻ háo hức lao vào cuộc đời, rồi sớm trở thành những chàng trai và cô gái
câm lặng khi tuổi đôi mươi ập đến. Điều đó nghe thật đáng buồn, nhưng là
sự thật.

Mẹ đi bước nữa khi tôi vừa có kết quả đỗ đại học. Bà gửi vào tài

khoản ngân hàng của tôi một con số nhất định, rồi chuyển đến thành phố
khác ở với người chồng sau. Giống như đã gập một quyển sách lại giữa
chừng, bà không màng đến số phận của những nhân vật chính phụ rải rác
trong đó nữa. Thực tâm, tôi thấy nhẹ nhõm. Ai cũng cần làm điều mà chính
mình cảm thấy thoải mái nhất, nếu học đã không còn cảm thấy nghĩa vụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.