ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 185

tôi lại phải liều một lần thế này thì chị phải nghe tôi, không là cắt đứt".
Cũng tới lúc tôi sửa soạn để đi và nếu Earl tưởng rằng tôi sẽ nháo nhào ra
phố nuốt vội vai miếng đến nghẹn vì lo kiếm lời cho hắn thì hắn quả là một
gã đại ngốc. Có thể tôi không được ngồi gác chân lên bàn gỗ quý nhưng tôi
ăn lương là để làm việc trong nhà và nếu ngoài giờ làm tôi không được
sống cho ra sống thì biến đi đâu được là tôi biến ngay. Tôi có thể tự lực
cánh sinh, tôi chẳng cần bàn gỗ quý của ai nâng đỡ tôi nên cũng đã tới lúc
tôi sửa soạn để đi. Tôi sắp lại phải bỏ mọi thứ đấy để ra bán cho một anh cổ
cày vai bừa một xu đinh hay cái gì đó, và Earl ở ngoài kia nuốt chửng
miếng sandwich và đang trên đường về, cứ như không có gì xảy ra, và rồi
tôi thấy mấy tờ khống phiếu đã hết sạch. Tôi nhớ lại là mình đã định đi
xoay vài cái, nhưng giờ thì quá muộn rồi, tôi ngẩng lên và thấy Quentin đi
thẳng vào. Bằng cửa sau. Tôi nghe nó hỏi già Job có tôi ở đây không. Tôi
chỉ còn vừa đủ thời gian nhét tất cả vào ngăn kéo và đóng lại.
Nó đi vòng tới chỗ bàn giấy. Tôi nhìn đồng hồ.
"Mày về ăn trưa rồi đấy à?" tôi nói. "Mới đúng mười hai giờ, tao vừa nghe
chuông. Mày định bay về nhà rồi quay lại trường ngay hay sao?"
"Tôi không về nhà ăn trưa" nó nói. "Hôm nay tôi có thư không?"
"Mày chờ thư à?" tôi nói. "Mày mà có một thằng bé biết viết sao?"
"Của mẹ" nó nói. "Tôi có cái thư nào của mẹ không" nó nhìn tôi.
"Bà có một cái thư của mẹ mày" tôi nói. "Tao chưa mở. Mày phải đợi bà
mở đã. Tao tưởng thế nào bà chả cho mày xem".
"Cậu Jason, xin cậu" nó nói, hờ hững. "Tôi có thư không?"
"Chuyện gì vậy?" tôi nói. "Tao chưa bao giờ thấy mày trông mong ai. Mày
đợi tiền mẹ mày chứ gì?"
"Mẹ tôi bảo" nó nói. "Xin cậu, cậu Jason" nó nói. "Có thư không ?"
"Dù sao hôm nay mày cũng có đi học thì phải" tôi nói. "Ở đâu mà họ lại
dạy mày biết xin xỏ thế. Khoan đã, đợi tao hầu xong ông khách này".
Tôi đi ra phục vụ khách. Khi tôi quay lại nó đã lúi húi ở phía sau bàn. Tôi
chạy lại. Tôi vòng ra sau bàn và túm được nó ngay khi tay nó vừa rút ra
khỏi ngăn kéo. Tôi giằng lá thư trong tay nó, đập mắt cá tay nó xuống bàn
đến khi nó chịu buông ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.