ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 192

"Phải" tôi nói. "Đàn bà cũng có quyền làm thế".
"Làm gì?" bà nói.
"Gởi tiền vào hai ngân hàng" tôi nói.
"Ừ" bà nói. Bà nhìn tờ ngân phiếu một lúc. "Mẹ mừng thấy nó cũng …nó
cũng khá… Chúa chứng giám là mẹ làm đúng", bà nói.
"Nào" tôi nói "làm đi. Làm cho thanh thản".
"Thanh thản à?" bà nói "Khi mẹ nghĩ"
"Tôi tưởng mỗi tháng mẹ đốt hai trăm đô la thế là thanh thản chứ" tôi nói.
"Nào, mẹ để tôi đánh diêm nhé?"
"Mẹ nghĩ có nhận cũng không sao" bà nói. "Thì cũng cho con cái. Mẹ
không phải khái tính gì".
"Mẹ chẳng bao giờ vừa lòng" tôi nói. "mẹ biết thế mà. Mẹ đã quyết định
thế nào thì cứ để mọi việc như thế. Mình vẫn có thể xoay xở được".
"Mẹ để con quyết định mọi việc." bà nói. "Nhưng đôi khi mẹ sợ là làm như
vậy mẹ đã tước đoạt của con những gì mà con có quyền hưởng. Có lẽ rồi
mẹ sẽ phải trả giá cho chuyện đó. Nếu con muốn mẹ sẽ dẹp mọi tự ái mà
nhận tiền".

"Bây giờ mới bắt đầu thì còn hay ho gì nữa , khi mẹ đã đốt cả mười lăm
năm trời?" tôi nói. "Nếu mẹ tiếp tục đốt thì mẹ chẳng mất gì cả. Nếu mẹ bắt
đầu nhận coi như mẹ đã mất năm vạn đô la. Cho đến giờ mình vẫn xoay xở
được, phải không nào?" tôi nói. "Mẹ vẫn chưa phải vào viện tế bần mà".
"Phải" bà nói. "Họ Bascomb chúng ta đâu cần ai bố thí. Nhất là lại của một
đứa con gái sa đoạ".
Bà đánh diêm châm vào tờ ngân phiếu và để nó vào xẻng, rồi cả lá thư nữa
và nhìn lửa cháy.
"Con không bao giờ biết được" bà nói "Ơn Chúa con sẽ không bao giờ biết
được nỗi lòng của một người mẹ ra sao".
"Trên đời này thiếu gì đàn bà con gái chẳng hơn gì chị ấy" tôi nói.
"Nhưng họ không phải con gái mẹ" bà nói. "Không phải vì mẹ" bà nói "mẹ
sẵn lòng để nó trở về, dù nó có tội lỗi gì, nó là đứa con mẹ dứt ruột đẻ ra
mà. Chỉ vì con Quentin…"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.