ÂM THANH VÀ CUỒNG NỘ - Trang 194

phải chôn chân ở một cửa hiệu nhà quê, vặt vãnh. Mẹ cũng muốn con được
tiến thân. Mẹ biết bố con không bao giờ chịu hiểu rằng chỉ con là có đầu óc
kinh doanh, và rồi mọi sự đổ vỡ cả, mẹ cứ tin là sau khi chị con cưới, và
Herbert…nó đã hứa…"
"Thôi, có lẽ anh ta cũng nói dối" tôi nói. "Có khi anh ta cũng chẳng có ngân
hàng ngân hiếc gì đâu. Và giá như có, tôi nghĩ anh ta chẳng dại gì đến tận
Mississippi này để thuê người".
Chúng tôi ngồi ăn một lúc. Tôi nghe tiếng Ben ở dưới bếp. Luster đang cho
nó ăn. Như tôi nói, nếu phải cáng đáng thêm một miệng ăn nữa mà bà lại
không chiịu nhận thứ tiền kia, sao không gửi quách nó đi Jackson cho rảnh
nợ. Ở đấy với những thằng như nó, có khi nó lại sung sướng hơn. Tôi nói
có Chúa biết nhà này chả còn sĩ diện vào đâu được nữa, nhưng đâu phải cứ
mắc bệnh sĩ mới không muốn thấy một gã đàn ông ba mươi tuổi chơi rong
ngoài sân với một thằng nhãi đen, chạy đi chạy lại dọc hàng rào và rống lên
mỗi lần người ta đánh golf bên kia. Tôi bảo nếu cho nó đi Jackson ngay từ
đầu thì bây giờ mình đã khá hơn. Tôi bảo mẹ đã làm tròn trách nhiệm của
mẹ với nó rồi, mẹ đã làm tất cả những gì người ta chờ đợi ở mẹ và chẳng
phải ai cũng làm được như mẹ, vậy sao không gửi nó vào đó và hưởng cái
lợi của những thuế má mà mình đã đóng. Rồi bà nói chả mấy lúc mà mẹ
chết mẹ biết mẹ chỉ là gánh nặng cho con và tôi nói mẹ nói chuyện ấy bao
lần rồi đến nỗi tôi cũng bắt đầu tin đấy chỉ có điều tôi nói mẹ nên hiểu rõ và
đừng báo cho tôi biết là mẹ đi vì ngay đêm đó tôi sẽ cho nó lên chuyến tàu
số 12 và tôi nói tôi nghĩ là tôi còn biết một nơi họ nhận cả con bé kia nữa
và đấy chẳng phải phố Sữa hay đại lộ Mật gì đâu. Rồi bà bắt đầu khóc và
tôi nói được rồi được rồi tôi cũng hãnh diện về dòng dõi của mình như ai
dẫu ngay cả họ từ đâu tới tôi cũng không biết.
Chúng tôi ăn được một lúc. Mẹ lại bảo Dilsey ra cửa trước tìm Quentin.
"Tôi đã nói với mẹ bao lần là nó không về ăn đâu mà" tôi nói.
"Nó phải biết chứ" mẹ nói. "Nó phải biết rằng mẹ không cho phép nó la cà
ngoài đường vào giờ ăn chứ. Dilsey xem kỹ chưa?"
"Thì đừng cho nó đi" tôi nói.
"Mẹ biết làm sao" bà nói. "Các con đứa nào chả coi thường mẹ. Xưa nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.