ÁM YẾN - Trang 179

Nếu không phải vì gương mặt này thì câu chuyện rối rắm này sẽ chẳng

bắt đầu, cô cũng giống Tiền Đông Vi hoặc ai đó mà thôi, là một người phụ
nữ quán bar anh không nhớ nổi tên và mặt.

Mới đầu Thường Minh bị lời của Thái Đường Yến gõ một phát xuất

hiện linh quang, đúng là nguyên nhân đó, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có
nguyên nhân khác, có điều vào lúc này anh đã bị tức giận che phủ mất.

Chẳng khác nào Thái Đường Yến xé toạc lớp giả nhân giả nghĩa, phơi

bày nội tâm xấu xí của anh, để người người giễu cợt. Cô tự mình động thủ
còn tổn thương hơn so với người thứ ba đến vạch rõ, trước kia cô chỉ là một
bù nhìn tương tự, nay là bù nhìn sống, cô mở miệng nói chuyện, làm sao có
thể bảo anh không kinh hãi chứ.

Thường Minh lạnh lùng nói: "Thái Tiểu Đường, cô đừng được voi đòi

tiên."

Thường Minh không cho cô cơ hội phản bác mà đã rời khỏi phòng ngủ

ngay.

Đúng thế, người kia mới là ranh giới cuối cùng của anh, là bí mật tồn

tại không ai biết của anh. Thái Đường Yến vô tình bước qua tuyến, đi vào
bãi mìn, ngốc nghếch lấy trứng chọi đá.

Cô cứ ngỡ gần một tháng sớm chiều sống chung, quan hệ của họ sẽ có

ít thay đổi, nhưng bây giờ nhìn lại thì đâu phải, không rõ ràng không chính
xác, nhưng tạm thời lại chẳng thể rời bỏ được, biến thành kiểu cộng sinh
khác thường.

Thái Đường Yến nảy sinh cảm giác chán ghét bản thân, cô thừa nhận

mình thất vọng, cũng rất khó chịu. Là cảm giác bất lực xưa nay chưa từng
có, trước kia cô chỉ phiền não vì tiền, nhưng chỉ cần bỏ qua là có thể giải
quyết được, nhưng có khi cả đời cô cũng chỉ dựa vào gương mặt này, chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.