ÁM YẾN - Trang 296

nhớ thằng nhãi bị ngã gãy chân không? Chính là ở thôn này, tôi đã đến mấy
lần rồi, ấn tượng khá sâu."

Thường Minh im lặng.

Ở trên đường gặp phải người chăn trâu, lão Viên dừng xe hỏi vị trí cụ

thể rồi lại đi tiếp, cuối cùng dừng lại ở một con dốc đứng, lão Viên mở cửa
chỉ vào căn nhà gạch đỏ không quét vôi, nói: "Thường tổng, đã đến nơi rồi,
chính là chỗ đó."

Thường Minh mở cửa, xe lão Viên đậu ở đây không nói, bên ngoài xe

toàn bùn là bùn, Thường Minh đưa chân cất bước, gần như là kéo lê chân
trái, trong lòng mắng lão Viên một lần.

Anh cố ý không mang nạng, cà nhắc đi đến căn nhà gạch đỏ.

Trên tấm đá trước cửa có một người phụ nữ ôm đứa bé lớn tầm năm

sáu tuổi, bên cạnh còn có mấy đứa đang nô đùa kêu la. Người phụ nữ vẫn
nhìn anh đang đến gần chằm chặp.

Thường Minh khách khí hỏi: "Xin hỏi, đây là nhà Thái Đường Yến

phải không?"

Người phụ nữ xấu hổ cười, Thường Minh không xa lạ gì với nụ cười

này, nếu như anh trẻ tuổi lại, vào lúc vẫn còn hoàn hảo, những người phụ
nữ thấy anh đều thích cười như thế.

"Anh là ai vậy?"

Xem ra tìm đúng nơi rồi, Thường Minh nhìn cổ áo đứa bé bị dính ướt

nước miếng, nói dối không chớp mắt: "Tôi là giáo viên đại học của em ấy,
đến thăm nhà tìm hiểu tình hình. Em ấy có ở nhà không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.