ÁM YẾN - Trang 332

Sắp đến giữa trưa, tờ rơi trong tay chẳng còn lại nhiều, tóc mai hai bên

đã ướt đẫm mồ hôi, Thái Đường Yến đang bị người ta từ chối nhận tờ rơi,
chợt sau lưng vang lên âm thanh trẻ con nhỏ bé: "Sao dì không cho con?"

Thái Đường Yến quay người lại, thấy một cái đầu tròn vo xuất hiện ở

trước mắt, là một bé trai bốn năm tuổi đang ngẩng đầu đưa tay về phía cô.

"Tiểu Thái?" Người nhà bé trai lên tiếng.

"... Chị, chị Mật." Thái Đường Yến ngạc nhiên nhìn Thẩm Đại Mật đã

hơn nửa năm không gặp, Hỗn Hợp Dạ Sắc hệt như đã là sắc đêm của đời
trước.

"Bây giờ em làm việc này ư?" Thẩm Đại Mật dắt tay thằng bé, đưa

mắt chỉ vào tờ rơi trong tay cô.

"Đi làm thêm..." Thái Đường Yến nói, "Em trai cao nhanh thật đấy."

"Em vẫn còn nhớ à." Ý chị ta chỉ chuyện vô tình gặp gỡ ở bệnh viện

lần trước.

Bé trai kéo vạt áo của Thẩm Đại Mật, nét mặt cầu xin: "Mẹ ơi, con

cũng muốn."

Thái Đường Yến mới sực tỉnh đưa cho cu cậu một tờ.

"Đã cám ơn dì chưa?" Thẩm Đại Mật nhắc.

Thằng bé vừa gấp giấy vừa nói: "Cám ơn dì ạ."

Thẩm Đại Mật như nhiễm nét hồn nhiên của con, không còn là "sắc

đêm" nữa, mà thay vào đó là dịu dàng như nắng ban mai.

Thái Đường Yến vốn không quen thân với Thẩm Đại Mật lắm, lúng

túng nhất thời giữa hai người vẫn do Thẩm Đại Mật phá vỡ trước, "Còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.