ÁM YẾN - Trang 339

Cô vẫn cứ thút thít, Thường Minh lắc vai thì khi đó Thái Đường Yến

mới do dự gật đầu.

"Tôi dù tàn phế thành ra thế này nhưng cũng chưa từng nghĩ đến tự

sát, cô còn trẻ hơn tôi, còn rất nhiều chuyện chưa từng trải nghiệm, càng
không cho phép dễ dàng buông thả bản thân như thế." Thường Minh nói,
"Hơn nữa, cho dù có bị bệnh thật thì vẫn còn thời gian mấy năm nữa, cô
gấp gáp như thế làm gì. Bộ cô muốn chầu trời sớm hả."

Giọng điệu hận không rèn sắt thành thép ấy làm Thái Đường Yến vừa

ngừng khóc lại bắt đầu nức nở.

Thường Minh mềm lòng, giọng cũng dịu đi, "Tốt xấu gì sau này gặp

phải chuyện thì cũng nên bàn bạc với tôi, tôi lớn tuổi hơn cô, cũng trải qua
nhiều chuyện hơn cô, nói không chừng có thể nghĩ cách hộ cô, mà dù tôi
không được thì vẫn còn có cảnh sát đấy, đừng để đến lúc bị bắt nạt lại im
hơi lặng tiếng."

Rốt cuộc Thái Đường Yến cũng phát giác anh ám chỉ chuyện gì, lại

bắt đầu sợ hãi mà run lên.

"Tôi không dám... Không ai tin tưởng tôi, không ai sẽ tin tôi cả..."

"Yến Tử, Yến Tử ——! Cô nhớ kỹ lời tôi nói đây, không có gì là dám

hay không dám cả, quên thân phận trước kia của cô đi đi, khi cô bị bắt nạt,
cô không hề khác gì một cô gái hai mươi tuổi đi trên đường cả, nghe rõ
chưa? Nếu cô cảm thấy không chịu nổi thì để tôi cho cô biết, chính bản
thân tôi cũng không trong sạch gì hơn cô, kiểu như tôi mới là kẻ cầm đầu.
Cô phải học cách buông bỏ đi, như thế bản thân mới có thể sống thoải mái
được."

Thái Đường Yến càng lúc càng tỉ tê nức nở, hệt như muốn trút hết sức

lực kiềm nén bao nhiêu năm, vết đỏ trước ngực Thường Minh lại loang lỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.