ÁM YẾN - Trang 343

Bên ngoài đưa đến tiếng xào xạc, trời đã bắt đầu mưa, cuồng phong

nổi lên, thổi hạt mưa bay vào mặt cô, từng giọt lạnh lẽo. Cô không đóng
cửa ngay, cứ nằm thế nhếch môi nhìn ra xa.

"Lên ghế nằm đi, nằm trên sàn dễ bị nhức đầu đấy." Thường Minh

tưởng cô mệt nên chống ghế đứng lên.

"Dân quê chúng tôi nào yếu ớt như người thành phố các anh."

Giọng điệu lâu ngày không thấy này làm Thường Minh bất giác bật

cười, cũng chứng minh cô mơ màng rồi, lần trước là sốt, lần này là say
rượu. Anh lại gần tính kéo cô dậy, nhưng Thái Đường Yến lại trở tay mượn
sức anh đứng lên, vì nằm lâu nên chân hơi tê, run run ngã xuống lại, theo
bản năng bắt lấy Thường Minh làm anh đứng không vững, bịch một tiếng
cả hai cùng ngã ra sàn.

Thường Minh vuốt ve sau đầu cô, "Có đau không thế..."

Chẳng biết Thái Đường Yến nghĩ gì mà cười khách khách.

"Ngã đến ngốc rồi sao?"

Vẫn cứ cười.

Anh vẫn đè bên nửa người cô, giờ phút ngày cảm nhận rõ ràng cơ thể

cô đang run vì cười. Mặt cô cách anh rất gần, hơi thở và mùi rượu xen lẫn
nhau, cô nhìn anh không chớp mắt, nụ cười dần tắt trên môi. Chợt cô rướn
cổ đến gần, cổ căng cứng nhức mỏi, đầu nặng trịch, ánh mắt thoáng lướt
qua môi anh.

Thường Minh cũng chờ động tác của cô. Nhưng Thái Đường Yến lại

như nghĩ đến điều gì đó mà nằm xuống lại, khẽ than một tiếng cực nhẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.