nhưng việc am hiểu nhất chính là im lặng giả ngu, thậm chí có lúc không
cần phải giả vờ, vốn dĩ phần trẻ con ngốc nghếch kia đã sẵn có rồi.
Cô thấp giọng thầm thì, "Em còn cố ý mua mấy bộ đồ mới rồi..."
Giọng nhỏ như muỗi đúng chuẩn Thái Tiểu Đường, Thường Minh vui
vẻ đưa tay vỗ lưng cô, dặn dò như lãnh đạo: "Mua trong vòng một tháng có
thể đưa hóa đơn đến chỗ anh thanh toán."
Thái Đường Yến chưa bao giờ gặp phải người nào chạy đến đưa tiền
cho cô như vậy, nhất thời lại coi lời nói đùa của anh là thật.
"Hóa đơn vất đâu rồi ấy."
"Vậy em đến là được, quét mặt dễ hơn."
"..."
Ở trước mặt Thường Minh cô không tài nào ăn nói phản bác gì được,
lại lấy trứng chọi đá lần nữa, thế là dứt khoát giả câm.
Thường Minh biết cô không chịu nổi đùa cợt, nhìn đủ rồi thì thôi, "Em
suy nghĩ những lời anh vừa nói đi, có muốn dọn đến ở với anh không. Chỗ
của anh lớn, rộng rãi thoải mái, đợi em đi làm rồi anh có thể thuận đường
đưa em đi, nếu không để trống cũng nuôi muỗi thôi." Thấy Thái Đường
Yến có vẻ suy nghĩ, anh chớp thời cơ ngay, "Hơn nữa anh thường xuyên đi
công tác, đi về là lại muốn gặp em, nhưng anh không có gì ở chỗ em cả, ở
lâu dài cũng không tiện."
So với vẻ cà lờ phất phơ lúc tán tỉnh, Thường Minh trong vẻ nghiêm
túc khi bàn bạc vấn đề càng có lực sát thương mạnh hơn, không phải đẳng
cấp mà Thái Đường Yến có thể chống đỡ.
"Em... để em nghĩ thêm đã."