ÁM YẾN - Trang 416

nhúm, vạt áo nhét vào quần tây màu xanh đậm, trên chân đi đôi giày da
màu nâu kiểu cổ đơn điệu, là bộ đồ của người bố điển hình.

Đuôi mắt Thường Minh liếc thấy cô, bèn duỗi tay ra, người đàn ông

trung niên tóc đen cũng xoay người lại, đeo mắt kính gọng to chuyên
nghiên cứu, nhìn thấy cô thì ngẩn người, quan sát từ trên xuống dưới một
lượt rồi hờ hững dời mắt đi chỗ khác.

Thái Đường Yến có trực giác người đàn ông này vẫn nhớ cô, mặt mày

tương tự đến thế, chỉ có lương tâm mê muội mới có thể phủ nhận. Nếu như
vừa rồi bị xử tử hình, thì giờ đây ngay đến cơ hội chuyển thế cũng không
còn nữa. Là cô quá ngốc nghếch, Đường Chiêu Dĩnh, Đường Hàn Phi, vì
sao ba người lại vô duyên vô cớ có mặt mày tương tự nhau chứ.

Cô cách bọn họ còn một khoảng, nhưng cũng đã vạch rõ ranh giới rồi,

ông ta, Thường Minh, Đường Chiêu Dĩnh cùng đứng bên đó, chỉ có mình
cô là đứng tại nơi này.

Thường Minh chưa kịp giới thiệu hai bên thì Đường Hàn Phi đã bị bác

sĩ gọi đi, anh bèn đi về phía Thái Đường Yến.

"Kiểm tra xong rồi à, kết quả không sao chứ?"

Hiếm thấy khi anh còn nhớ cô muốn làm gì. Thái Đường Yến còn

chưa biết nên xử lý thế nào cho thỏa đáng, bấ kể thế nào thì một mình cô
cũng không thể chịu đựng được, nếu kéo Thường Minh vào thì sẽ cùng
chịu trách nhiệm, nhưng rồi lại sợ anh sẽ làm mình thất vọng. Có điều rốt
cuộc cô đang kỳ vọng điều gì, nhất thời Thái Đường Yến cũng không rõ.

Đầu óc cô chậm chạp rối mù, thường xuyên không nắm rõ ý chính,

cũng sẽ hấp tấp phạm sai lầm. Nhưng bây giờ suy nghĩ trong lòng vô cùng
rõ ràng, cô không muốn một mình chịu đựng, dựa vào đâu mà bọn họ có
thể áo quần bảnh bao trong khi cô phải ăn mặc rách rưới chứ, rõ ràng là có
cùng huyết thống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.