ÁM YẾN - Trang 456

Tờ hóa đơn lại quay về trong tay anh, vào lúc này anh thật sự vô cùng

hận cô, hận cô máu lạn, càng hận sai sót và bất lực của bản thân.

Hy vọng sau này khi em nghĩ lại ngày hôm nay, sẽ không hối hận.

Thường Minh rất muốn nói câu này với cô, nhưng rồi vẫn bỏ đi. Những ưu
tư tiêu cực tự diệt nhau, không còn gì để anh sử dụng.

Đóng tiền, làm thủ tục nhập viện, kiểm tra các hạng mục xong, Thái

Đường Yến cách cánh cửa phòng phẫu thuật càng lúc càng gần, lúc cô thay
quần áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, cảm xúc phức tạp ban nãy của
Thường Minh hoàn toàn biến mất, ngoài lo lắng ra thì chẳng còn lại gì.

Quần áo bệnh nhân màu hồng mặc trên người cô, trông cô càng gầy

yếu hơn thường nhiều. Dù ngày thường nhìn Thái Đường Yến có vẻ mất
tinh thần, nhưng khi làm việc luôn chuyên cần nhanh nhẹn, rất có tinh thần
của người không đau không ốm, nhưng vào lúc này thoạt nhìn cô trông có
vẻ yếu ớt đến độ không chịu nổi bất cứ đả kích nào, hệt như chú bù nhìn
trong bao bố.

Thường Minh cầm tay cô, Thái Đường Yến tự nhiên nắm lại, cái lạnh

như băng tựa như muốn thẩm thấu vào máu anh.

"Em, em hơi căng thẳng." Cô bộc trực.

Thường Minh đưa hai tay phủ lấy cô, cố thử một lần cuối cùng, "Vậy

chúng ta không làm nữa, về nhà có được không?"

Thái Đường Yến không trả lời cũng không lắc đầu, mà chỉ nhắm chặt

hai mắt.

Thường Minh đặt trán lên tay của hai người, khàn giọng nói: "... Anh

theo em vậy, anh ở ngoài đợi em."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.