ÁM YẾN - Trang 588

Thường Minh mặc niệm một lần, nhận ra khác biệt tinh tế trong đó,

cái trước không có cảm xúc, cái sau lại như một cô bé đang làm nũng đòi
anh đút ăn.

Không nhịn được nhếch mép lên, anh hắng giọng, dùng tin nhắn thoại

để trả lời, nói cụ thể ngày tháng, ngay hôm tết ông Táo sẽ bay về.

Thường Minh nhìn trạng thái đang nhập tin nhắn cứ xuất hiện lại biến

mất, hình như sửa đi sửa lại, rồi cuối cùng mới thấy một câu hỏi ——

"Anh về một mình ạ?"

Ba phần tư mình. Chợt Thường Minh nghĩ như thế, rồi yên lặng thở

dài sườn sượt.

"Một mình."

"Vậy em đi đón anh nha."

Thường Minh cho rằng để phụ nữ đón thì không hay lắm, nhưng trong

lòng vẫn hy vọng vừa xuống máy bay là có thể thấy cô, bèn đồng ý với cô,
"Được... Vừa hay có thể ăn tối với nhau."

Cô cũng đáp lại một chữ được.

Cũng đúng lúc Thường Minh không bận gì, thế là hỏi: "Sao em không

ghi âm tin nhắn thoại?"

Một lúc lâu sau, bên kia mới gửi đến đoạn tin nhắn thoại dài hai giây,

khúc đầu để không gần một nửa, giây còn lại cô chỉ nói mấy chữ: "Không
quen lắm."

Rồi lại hai giây khác được gửi đến, Thường Minh bấm nghe, nhưng

cũng như không nghe: tin nhắn này không có âm thanh. Thường Minh chê
cô sẽ bấm nói lung tung, vậy là gọi video luôn. Bình thường sợ cô đang học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.