ÁM YẾN - Trang 590

"Ở nhà một mình có sợ không?"

Thái Đường Yến rất nhạy cảm với cái chữ "nhà" này, sờ mũi với vẻ

không thích lắm, nói: "Cũng bình thường, đóng cửa nẻo là không có ai vào
đâu."

"Hay là để anh gọi thím Hồ qua ở với em."

"Không cần khoa trương thế đâu, em cũng không phải là trẻ con mà."

Không nghĩ ra được câu phản bác nào hơn, cô lại nói, "Không phải anh
cũng ở một mình à... là ở chỗ ở nhỉ."

Mặt Thường Minh biến mất khỏi màn hình, từ camera có thể trông

thấy bài trí của phòng ngủ, có tủ quần áo đơn giản, trên giá treo quần áo có
treo chiếc áo khoác, và cả một góc chăn nhăn nhúm.

"Thấy chưa?" Thường Minh xuất hiện trên màn hình, tầm nhìn điện

thoại anh rất rộng, ánh đèn hắt đến khuôn mặt anh thêm phần điểm tô, nhìn
qua như trẻ đi mấy tuổi.

Thái Đường Yến âm thầm chụp màn hình.

"Em tưởng anh ở văn phòng, hoặc đang chuẩn bị ra bên ngoài."

Bên ngoài là đâu trong lòng cả hai đều biết rõ, Thường Minh nói:

"Làm việc cả ngày rồi, mệt lắm không đi nổi, hơn nữa cũng không có
người đi cùng."

Cô không khỏi hỏi ngược lại: "Nếu có người là anh đi ngay à?"

"Để cân nhắc đã." Trong mắt lóe lên chút thăm dò nguy hiểm, "Em

cho phép hả?"

Trong thoáng chốc Thái Đường Yến nghĩ đến cuộc sống sau khi du

học, có lẽ mỗi lần gọi điện đều sẽ giống lúc này, trao đổi chiều hướng hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.