AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 116

- Làm sao tôi có thể về được bây giờ?

Quả thật cô không thể nào bằng đôi chân về được dưới trời mưa và trên

con đường bùn lầy như thế này.

Chủ quán im lặng quan sát cô, cuối cùng bằng lòng giúp vì thấy cô có cái

áo đẹp:

- Thôi được, tôi thấy bà cũng ra vẻ khá giả. Tôi có một con ngựa và

thằng con trai có thể đưa bà đi, nếu như bà chịu trả tiền chuyến đi và thanh
toán tiền ăn trọ lúc về tới nhà.

Amber thỏa thuận và ra về với con trai người chủ quán, một cậu bé mười

bốn tuổi, hai người cưỡi trên hai con la con rất bướng bỉnh. Họ lặng lẽ đi.
Amber nghiến răng lại, rất khó chịu vì cái bụng và bộ quần áo bị thấm nước
mưa dán vào người. Cô bị ám ảnh bởi ý nghĩ về Luke Channell. Thời gian
đi càng lâu, bụng cô càng trở nên đau đớn; người càng bị thấm nước bao
nhiêu cô càng căm thù gã bấy nhiêu. Cô thề là sẽ giết chết gã dù có bị thiêu
sống.

Khi đến tỉnh, các phố xá hầu như vắng ngắt. Những người đi đường đều

choàng kín trong áo măng tô, mũ sụp xuống đến tai để chống lại mưa gió.
Có những con chó ướt khốn khổ, những con mèo tội nghiệp nép sát vào
nhau dưới những cái cổng và những suối nước mưa chảy giữa đường.

Cậu con trai giúp Amber xuống và đi theo; cô chạy nhanh vào nhà, quần

áo dán vào người, tóc xõa dài xuống hai bên vai. Trông như con yêu tinh ác
độc, cô chạy nhanh qua cái phòng lớn chẳng cần để ý đến những cặp mắt
nhìn theo, cô lên cầu thang rồi lao mạnh vào trong phòng mình thét lên ghê
rợn:

- Luke!

Không có tiếng trả lời. Căn phòng trống không, giường còn nguyên, chỗ

nào cũng thấy dấu hiệu của một cuộc ra đi vội vã. Các tủ đều bị mở toang
và rỗng tuếch, ngăn quần áo bị cướp đi hết; những cái gương cô đã mua
không còn treo trên tường. Đôi đèn nến bằng bạc đã biến mất. Chỉ có mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.