AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 185

Cô lắc đầu và đi đến bàn trang điểm, hai chân mềm nhũn:

- Mang cho tôi cái áo mà bà Drelincourt vừa mới giao.

- Nhưng thưa bà, trời mưa, bà sẽ làm hỏng nó mất.

- Đừng có thắc mắc! Tôi bảo gì cứ làm thế!

Bỗng ân hận về hành động nóng nảy đó, cô nói:

- Ôi Nan! Khổ cho tôi quá! Tôi không hiểu tôi ra sao nữa!

- Em cũng vậy. Em nghĩ là hôm nay bà sẽ không cần đến em?

- Không. Chị nghĩ là em nên ở nhà thì hơn và mang bát chén bạc ra lau

chùi. Hôm nọ chị thấy chúng xỉn lắm rồi.

Nhưng trong lúc cô đánh phấn, Nan chải tóc cho, cô trở lại bình tĩnh,

cảm giác hạnh phúc đến thay thế cho cơn choáng váng ban đầu. Cô thấy
chàng đẹp hơn bao giờ hết, nhìn chàng cô lại có mối xúc động kỳ lạ của lần
đầu tiên. Hai năm vừa qua mờ nhạt thì lúc này, tất cả những gì không phải
là chàng đều trở nên vô vị, và chẳng có gì là quan trọng cả.

Bộ áo mới của cô bằng nhung màu kín đáo, bít tất và giày đồng màu, cô

mặc một chiếc áo măng tô có mũ trùm đầu bằng nhung màu mật, viên hồng
ngọc của Morgan tặng đeo ở cổ. Cầm lấy cái bao tay toan bước ra thì Nan
ngăn cô lại:

- Thưa bà, khi nào bà về?

- Ôi! Tôi cũng chẳng biết nữa. Có thể hơi muộn!

Thấy vẻ mặt không hài lòng của Nan, cô hiểu rằng chị ta ghen thay cho

Morgan, chị không muốn cô đi ra ngoài với một người đàn ông khác, nhất
là người đó đã làm cô phải lúng túng như vậy.

- Thế còn đại úy Morgan thì sao?

- Quỷ nó tha đại úy của nhà chị đi, - Amber làu bàu và đi ra với

Almsbury và Bruce.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.