AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 228

Đúng lúc đó Jeremiah mở cửa xe:

- Thưa bà, có một ông bị bọn cướp tấn công, chúng đã lấy hết ngựa của

ông ta rồi.

Nan khẽ kêu lên và quay lại nhìn vẻ trách móc. Amber bĩu môi nói:

- Vậy thử hỏi xem ông ta có muốn lên xe với chúng ta không? Và nói là

chúng ta chỉ đến miền nước suối thôi.

Người đàn ông quay lại đi theo Jeremiah. Ông ta trạc sáu mươi tuổi,

nước da còn sáng sủa. Tóc đã bạc, cắt ngắn hơn các kỵ sĩ khác và xoăn tự
nhiên. Người đẹp, cao khoảng sáu piê, lưng thẳng, vai rộng. Quần áo ông ta
mặc kiểu cổ nhưng cắt đẹp bằng hàng tốt màu đen, không ruy băng, cũng
chẳng cầu vai vàng.

Ông nghiêng đầu một cách lễ phép, nhưng cử chỉ của ông không giống

một tiểu chủ. Dân thành thị chính cống rất có thể là một phái Nghị viện
chống đối với vua Stuart, cũng rất có thể là một nhà buôn, hoặc một người
thợ kim hoàn nào đó.

- Thưa bà, xin chào bà! Bà thực là tốt đã cho phép tôi được vào trong xe

của bà. Bà có chắc chắn là tôi sẽ không làm phiền bà chứ?

- Thưa ông, không đâu! Tôi rất vui lòng được giúp đỡ ông. Xin mời ông

lên kẻo mưa lại làm ướt thêm áo ông bây giờ.

Ông ta trèo vào trong xe, trong lúc Nan và Tansy ngồi dẹp lại để nhường

chỗ, cỗ xe lại bắt đầu chuyển bánh.

- Thưa bà, tên tôi là Samuel Dangerfield.

- Còn tôi là St. Clare.

Như vậy, rõ ràng là không nói lên điều gì với ông ta cả, cô thầm cảm ơn

cái bí danh.

- Người đánh xe của tôi có thưa với ông là chúng tôi chỉ tới Tunbridge

thôi không? Nhưng chắc chắn là tới đó ông sẽ tìm được cỗ xe khác.

- Xin cám ơn bà rất nhiều. Nhưng tôi cũng chỉ đến Tunbridge thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.