AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 229

Sau đó họ nói chuyện với nhau rất ít. Nan phải giải thích sự im lặng của

chủ mình là đang bị bệnh. Ông Dangerfield tỏ ra rất có cảm tình và tuyên
bố là mình cũng có bệnh, mình mẩy đau ê ẩm và đưa ra ý kiến là nếu trích
máu tốt sẽ là một vị thuốc thần diệu. Chưa đến ba giờ sau họ đã tới nơi.

Tunbridge là một suối nước nóng nổi tiếng, vụ hè năm ngoái Hoàng

thượng cũng đã tới đây, cùng với toàn thể triều đình. Nhưng bây giờ, vào
giữa tháng giêng. Đó là một cái làng nhỏ buồn tẻ dân cư thưa thớt. Những
cây du ở hai bên lề đường cái vươn thẳng như những bộ xương trơ trụi, vài
cột khói bốc lên từ mấy cái lò sưởi.

Amber và Samuel Dangerfield chia tay nhau ở quán trọ mà ông đã giữ

chỗ từ trước, cô quên ngay ông ta. Cô thuê một cái biệt thự đẹp 3 phòng,
trang bị hiện đại. Bốn ngày liền cô không rời khỏi giường, dần dần tinh
thần và sức khỏe được hồi phục. Cô lại bắt đầu lo đến tương lai.

- Phải, chị không thể nào nghĩ đến việc trở lại Luân Đôn được nữa, như

chơi trò nút chai ấy!

Cô nói với Nan như vậy trong khi ngồi nhổ lông mày, lưng tựa vào đống

gối.

- Thưa bà, em không hiểu tại sao cả?

- Em không hiểu à! Thế em tưởng chị lại muốn trở lại cái nhà hát khốn

kiếp ấy sao, để cho lũ vô dụng cười vào mũi chị à? Không, chị không muốn
đâu!

- Ồ! Dù sao thì bà cũng có thể trở lại Luân Đôn mà không vào nhà hát,

có phải không ạ? Kẻ chỉ có một cái dây ở cung là kẻ yếu! - Nan ưa dùng
ngạn ngữ.

- Vậy thì chị tự hỏi chị có thể đi đến đâu? - Amber làu bàu. Nan hít một

hơi thật dài chuẩn bị cho câu sắp nói nhưng không ngẩng lên khỏi bức thêu
đang làm.

- Thưa bà, em thiết nghĩ bà có thể thuê một căn phòng ở thành phố rồi

sống ở đó như một bà góa giàu có, chẳng bao lâu bà sẽ tìm được một ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.