AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 234

rất vui trong bữa ăn, nhưng lại đột nhiên trở nên suy nghĩ và thầm lặng.
Thỉnh thoảng cô thở dài khẽ.

Trên xe chỉ có hai người, trên dọc đường đi cỗ xe lúc lắc như ru, Samuel

mạnh bạo nắm lấy bàn tay xinh xắn của cô đặt trên đầu gối, vẻ mặt trầm tư:

- Bà suy nghĩ gì vậy, bà St. Clare?

Amber lặng im một lát không trả lời, rồi nhìn ông với một nụ cười dịu

dàng đầy hấp dẫn. Cô khẽ nhún vai:

- Ôi! Suy nghĩ của tôi là nuối tiếc những cuộc chơi bài của chúng ta, bữa

ăn nho nhỏ và những cuộc dạo chơi của chúng ta bên suối.

Cô khẽ thở dài, nói tiếp:

- Tôi cảm thấy cô đơn quá; lúc này tôi đã quen với người bên cạnh!

Cô kể cho ông nghe, rằng mình đã phải sống ẩn dật bao lâu ở Luân Đôn,

không họ hàng, chỉ vài ba người bạn và không thích có quan hệ mới.

- Ôi! Tôi rất mong bà sẽ không từ chối tình bạn của chúng ta. Tôi… thực

tình mà nói, tôi tự hỏi chúng ta có thể lại thăm nhau vài lần ở Luân Đôn?

- Xin cám ơn lòng tốt của ông, - Amber buồn rầu nói, - nhưng tôi biết là

ông rất bận, nhất là đối với gia đình ông.

Vì cô biết là ông có rất nhiều con, cùng sống trong đại gia đình ở

Blackfriars.

- Không đến nỗi như thế đâu, xin đảm bảo với bà. Bác sĩ yêu cầu tôi phải

làm việc bớt đi, và xin thú thật là tôi đã có xu hướng lười biếng, nhất là có
được một người bạn kiều diễm - cô mỉm cười và cúi mặt xuống trước lời
ngợi khen đó - Và tôi cũng rất muốn bà làm quen với gia đình tôi. Chúng
tôi sống sung sướng, tôi tin là bà sẽ mến chúng. Tôi biết là chúng sẽ quý
trọng bà.

- Ông tốt quá, thưa ông Samuel, đã có lòng quan tâm đến… Ôi! Ông sao

vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.