AMBER: KIẾP HỒNG NHAN - Trang 235

Cô kêu lên vì thấy mặt ông co lại như bị đau đớn lắm. Ông giữ im lặng

một lúc, rõ ràng là lúng túng vì bị bất ngờ lên cơn đau trong một lúc đáng
yêu như thế này. Cuối cùng ông lắc đầu:

- Không, không! Tôi không làm sao đâu.

Nhưng cơn đau lại trở lại làm mặt ông méo mó. Amber thật sự hốt

hoảng, vội nắm lấy cánh tay ông.

- Ông Dangerfield, tôi xin ông! Hãy nói cho tôi biết… ông làm sao thế?

Ông tỏ vẻ rất khó chịu, cuối cùng ông thú nhận là không hiểu tại sao ông

bị đau dữ dội trong dạ dày.

- Nhưng xin bà, bà không phải lo cho tôi. Sẽ qua thôi! Chỉ vì… Ôi!

Ông chợt thốt lên tiếng rên đau đớn, Amber đầy nhiệt tình, lập tức nắm

lấy cơ hội:

- Tôi nhớ là có một quán trọ nhỏ gần đây, lần trước chúng tôi đã đi qua.

Chúng ta dừng lại ở đấy, ông sẽ nằm nghỉ ngay và tôi tin là… Ôi! Xin ông
đừng phản đối… - giọng cô êm dịu như bà mẹ hiền đối với đứa con đau ốm
- Tôi biết thứ gì thích hợp với ông rồi! Nào, đây tôi có hoa cúc và các thứ
hoa bốn mùa trong túi con này. Đợi một lát, tôi xin pha ông dùng…

Họ tới quán trọ, Amber ra lệnh dừng xe, người đầy tớ to lớn của ông

Dangerfield, tên là John Lớn, đề nghị được mang ông vào trong, nhưng chủ
anh từ chối và chỉ cần đỡ ông chút ít. Amber bận rộn như một con gà mái
giữa bầy con mới nở. Cô ra lệnh chuẩn bị ngay cái giường, sai Jeremiah và
Tempest khuân hết hành lý vào trong đó, chạy đi chạy lại hàng chục lần
sang thăm hỏi tình hình sức khỏe của ông Dangerfield. Ông được đưa lên
nằm trên một cái giường lớn có trướng treo quanh màn. Amber bảo chủ
quán:

- Bây giờ bà cho nhóm lửa lên và mang cho tôi một cái chảo có móc treo

để đun nước nóng. Cho tôi tất cả những ấm đun nước mà bà có, thêm vài
cái chăn. Nan, mở cho chị cái túi này lấy cái hộp đựng các thứ cỏ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.